Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chạy Trốn Phó Tổng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:29:46
Lượt xem: 134

Chương 5

 

 

 

Thấy tôi như vậy Phó Đình Nam dừng động tác, ánh mắt đỏ ngầu nhìn tôi, tôi né tránh ánh mắt ấy. Vội quay đi.

 

 

 

Giây sau anh lấy áo vest quấn vào người tôi bọc kín, rồi ôm tôi lên.

 

Tôi sợ hãi quấn chặt áo , hốt hoảng:

 

 

anh để tôi xuống

 

yên … nếu em không muốn bị người khác nhìn thấy.

 

Tôi im lặng, đi trừng 2 phút thì anh trực tiếp đẩy tôi vào phòng tổng thống, tôi sợ hãi, bám c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, anh lại  áp sát, cúi xuống gặm lấy môi tôi, không cho tôi đường chạy.

 

 

 

 

Đến khi bị hôn đến hết dưỡng khí anh mới buông tôi ra. 

 

 

 

-Phó Tổng… tôi xin anh tha cho tôi

 

 

 

 

em lừa dối tôi… lại muốn tôi tha cho em 

 

 

 

Mẫn Nhi…để sức để lát xin tha….

 

 

Tôi thấy sự nguy hiểm trong lời nói của anh, nhưng không kịp phản ứng đã bị anh hung hăng xông vào…

 

 

Cơn đau khiến tôi cắn môi đến bật máu…

 

 

-đồ khốn… mau đi ra

 

 

Lực động càng  mạnh, tôi cũng thấy bản thân mình thật ghê tởm…

Sau 4 năm , bây giờ chúng tôi lại làm việc không chính đáng này… tôi nức nở khóc…

Phó Đình Nam càng điên cuồng hơn…

 

 

 

Tôi chống tay lên giữ n.g.ự.c anh.. mặt tôi đã ửng đỏ mắt mờ sương.

 

 

Phó Tổng… anh tỉnh táo lại đi. Xin anh… chúng ta như này không nên.

 

Phó Đình Nam hôn lên khoé mắt đẫm nước của tôi , cười lạnh 

 

 

theo em, như nào mới phải 

 

 

Phó Tổng…. Anh đã kết hôn rồi…anh buông tôi ra … tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra….

 

Ánh mắt anh trừng tôi, lạnh lùng xiết chặt cánh tay tôi chế ngự lên đầu, kịch liệt va chạm…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chay-tron-pho-tong/chuong-5.html.]

 

mẹ kiếp… em càng không muốn liên can.. tôi càng phải chơi chê* em….

 

 

Sau đó… à thì không có sau đó, tôi choáng váng theo từng nhịp của anh.

 

 

Cả căn phòng nhuốm màu  ám muội..

 

 

 

Tôi không còn sức lực bám vào anh thì anh nhẹ nhàng hôn lên má tôi, cắn tai tôi, giọng khàn đặc.:

 

Mẫn Nhi em nhớ cho kĩ, tôi chưa kết hôn và không kết hôn với ai khác …

 

 

 

Tôi mệt mỏi vùi mặt xuống gối, nghẹn ngào

 

Anh đừng có nói dối…. Rõ anh đã đính hôn từ 4 năm trước.

 

không có lễ đính hôn cả.

 

Tôi nghe vậy, trong lòng cũng có tia vui vẻ… anh vẫn chưa kết hôn sao… đây là sự thật hay chỉ là lời dỗ dành của anh. 

 

 

 

Tôi không giám nghĩ thêm , chợt nhớ ra điều gì tôi bật dậy lục tìm điện thoại.

 

 

em tìm gì.

 

 

điện thoại… em cần gọi cho Quân Anh.

 

 

không phải em nói đã có gia đình sao.. bố nó khác chăm..

 

 

Anh giở giọng chêu chọc… tôi hoảng tìm dãy số bấm gọi, mà không ai nghe máy.

 

Phó Đình Nam cướp điện thoại của tôi ấn tắt.

 

 

 

Tôi tức giận , đ.ấ.m anh một cái định giành lại điện thoại thì bị anh kéo vào lòng.da thịt chạm nhau, mặt tôi đỏ ửng.

 

 

 

trả tôi điện thoại.

 

 

muộn rồi

 

 

tôi phải về, Quân Anh ở nhà một mình sẽ sợ.

 

Tôi toan dậy thì bị anh giữ lại.

 

 

bố nó đâu…. Nó là con của tôi đúng không

 

Tôi nhìn anh… lúng túng..không giám thừa nhận.

 

 

 

Mẫn Nhi… cô không nói… hay không biết thủ đoạn của tôi như nào

 

 

Loading...