Chạy Trốn Phó Tổng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-05 15:59:16
Lượt xem: 207
Chương 4
Phó Đình Nam ngồi trong phòng, mệt mỏi dựa vào ghế, tay vẫn cầm điếu thuốc nghi ngút khói, tay kia nắm chặt tờ giấy thiếu điều muốn vò nát.
Mắt ánh lên tia sắc lạnh:” Tô Mẫn… em giỏi lắm… “
….
Sau khi cho Quân Anh đi ngủ , tôi chẳng thể nào chợp mắt nổi, sau 4 năm gặp lại ở tình huống éo le này thật sự không muốn.
Nhanh chóng sắp xếp công việc rồi quay về thôi, ở đây bất cứ lúc nào tôi cũng sợ mình không bảo vệ được con.
Liền ra ôm máy tính làm việc để kéo bản thân ra khỏi suy nghĩ hỗn độn.
Làm mẹ đơn thân không dễ dàng, suốt 4 năm tôi nỗ lực rất nhiều, bây giờ từng bước ổn định, rất may cuộc sống mẹ con tôi rất tốt.. vậy nên tôi cũng không cần dựa dẫm vào ai.
Trì Mễ luôn cố gắng tìm đối tượng xem mắt cho tôi nhưng tôi đều từ chối, phần vì tôi không tự tin, phần vì tôi thật sự muốn lo cho Quân Anh thôi, những thứ khác tôi không nghĩ đến.
Hoặc là bóng của Phó Đình Nam quá lớn…
Tối hôm sau, đến giờ hẹn với đối tác, còn Tri Mễ đang trên đường tới đây, tôi dặn Quân Anh ở nhà ngoan đợi dì Tri mễ đến đón , đợi mẹ xong việc thì đi ăn đêm. Thằng bé ngoan ngoãn cực hiểu chuyện, biết mẹ bận không bao giờ mè nheo nên tôi cực yên tâm.
Nào ngờ nhất cử nhất động của tôi đều có người theo dõi.
Đến nhà hàng, tôi được dẫn đến phòng riêng , nên lịch sự đi theo nhân viên vào phòng.
Cánh cửa đóng lại tôi mới giật mình nhận ra người bên trong là Phó Đình Nam và trợ lí của anh ta.
Tôi quay người định mở cửa bước ra không quên lịch sự cúi đầu chào
xin lỗi, tôi nhầm phòng
không nhầm
Tay tôi chạm vào tay nắm cửa khựng lại
Lời này là có ý gì
Lời anh một lần nữa cắt ngang suy nghĩ của tôi :
cô Tô ngồi trước đi
tôi đến bàn hợp đồng với công ty Thịnh Uyên mà
Phó Tổng vừa thu mua lại Thịnh Uyên rồi ạ
Tôi há hốc ngạc nhiên
Anh ta đang muốn phá mình sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chay-tron-pho-tong/chuong-4.html.]
Tôi nắm chặt quai túi, nhất quyết không giám ngồi
chắc tôi không có duyên hợp tác, xin phép Phó Tổng
Định quay đi thì bị 1 lực kéo mạnh, áp lưng đập vào tường lạnh buốt, gương mặt anh ở khoảng cách rất gần, tôi hoảng sợ nhịn đau đẩy anh ra, ánh mắt quay sang, trong phòng … trợ lí đã cho cẳng chạy mất…huhu…
Phó Tổng .. anh là có ý gì
em còn giám nói tôi có ý gì.
Bàn tay anh không yên phận mơn trớn ở đùi, toàn thân tôi nổi gai ốc, hết sức đẩy anh ra…anh càng dùng lực tay bóp mạnh đùi tôi, một chân anh chế ngự giữa 2 chân tôi…
Tôi vừa giận, nghẹn họng mắt dưng dưng .. anh ta thật quá đáng.
Phó Tổng… xin anh tự trọng… tôi đã có gia đình rồi…. Anh làm vậy cũng có lỗi với Lâm Tiểu thư…ưm…ưm…
Phó Đình Nam mạnh mẽ hôn tôi, cắn đến chảy máu…
Tôi đau đớn đẩy anh ra cho một bạt tai.
-Phó Đình Nam…anh điên rồi
Thấy phản ứng của tôi, Phó Đình Nam cười lớn rồi vác tôi lên vai, đè tôi dưới ghế, bàn tay anh vung loạn khắp cơ thể, tôi phát run, hét lớn
- cơ thể em thành thật hơn cái miệng em nhiều.
—- để tôi cho em thấy tôi điên như thế nào… Tô Mẫn Nhi… em giám định để con tôi gọi thằng khác là bố sao… em đáng bị phạt.
Sao anh ta lại biết… nỗi sợ dấy lên trong tâm trí tôi…. Tôi hét lớn
Phó Đình Nam… anh đồ vô sỉ
Anh cúi xuống cắn bên cổ tôi, tôi cố gắng đẩy anh ra thì bị anh giữ tay trên đầu, bất lực chỉ biết khóc
-xin anh… tha cho tôi.
tha sao…lát nữa em sẽ thấy thoải mái ngay…
không …xin anh… chúng ta… không thể nữa rồi… tha cho tôi…. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa… sẽ không bao giờ làm chướng mắt anh nữa…
Em giám chạy… tôi bẻ gãy chân em…
Anh vừa nói tay vừa bóp chặt đùi tôi, dấu bàn tay hằn đỏ lên chân trắng ngần của tôi, tôi sợ hãi, cố tránh bằng được, sự phản kháng của tôi khiến anh càng thêm tức giận mạnh mẽ xé đồ tôi… tôi sợ hãi dùng tay che chắn , nức nở…
xin anh.. không thể….