Chấp Nhận Sai Lầm - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-30 15:21:24
Lượt xem: 1,259
“Anh, anh nói xem, liệu anh ta có phải là kẻ biến thái không? Đến mức để người khác hôn mình và còn ghi hình lại nữa?”
Trì Tự ngồi trên cửa sổ, gõ gõ vào laptop.
Anh không sống ở nhà, ba mẹ anh đã mua sẵn nhà từ hồi anh học cấp ba.
“Thì ra đây là biến thái,” anh vừa nói vừa nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, “Vậy sao em lại từng quay video với tôi?”
Tôi cố gắng giữ chút thể diện:
“À… lúc đó tôi uống hơi nhiều, làm vậy không giống như anh ta được. Anh ta có phần đe dọa trong đó.”
Trì Tự chống tay trái lên laptop, tay phải đặt hai ngón lên trán, cười nhếch mép nhìn tôi:
“Đêm hôm đó em cũng đe dọa tôi đấy.”
Sao mà mỗi câu anh nói đều gắn với lỗi lầm của tôi vậy…
“Hôm nay anh làm sao thế? Em đang cùng anh chỉ trích người khác mà anh cứ bắt bẻ em mãi thế, em đi đây!”
“Được, tôi đưa em về.” Trì Tự gập laptop lại.
“Anh làm xong việc rồi à?” Tôi nói một cách tự nhiên.
Trì Tự mới ngẩng đầu nhìn tôi, sửng sốt một chút rồi ngồi xuống cạnh tôi:
“Em đang chờ tôi à? Tôi tưởng em đang chơi điện thoại.”
“Điện thoại có gì thú vị đâu?” Tôi đáp với giọng u oán.
Chiếc điện thoại trên tay bị người khác giật mất.
Tôi chưa kịp phản ứng, tay bị kéo mạnh, anh kéo tôi ngã xuống giường.
Tôi đang nằm trên người Trì Tự.
Anh đặt tay phải ngang cổ tôi, tay trái cầm điện thoại của tôi, ánh mắt rũ xuống, chăm chú nhìn tôi.
“Vậy chơi với tôi đi?”
Đây là lần đầu tiên tôi tỉnh táo làm chuyện xấu.
Cuối cùng, cặp đôi chúng tôi đã đi quá giới hạn.
Trì Vũ cả người căng thẳng, kiên quyết ngăn cản sự trêu chọc của tôi, rồi đứng dậy đi tắm nước lạnh.
Khi anh rời đi, tôi cuộn mình trong chăn, hồi hộp lăn qua lăn lại.
Cảm giác như tôi sẽ có một tương lai tươi sáng.
Tôi chờ đợi rất lâu mà Trì Tự vẫn chưa quay lại.
Đến khi chuông cửa bên ngoài reo vang, reo mãi mà không ai mở.
Tôi quyết định ra mở cửa.
Khi tôi mở một khe cửa, ngẩng lên nhìn người đứng ngoài, nụ cười của tôi lập tức tắt ngấm:
“À… cậu là Trì Ngạn?”
Tôi nhìn vào vành tai của hắn, gần như xác định là hắn ta, nhưng lần đầu tiên mong mình nhận nhầm người.
Tôi không nói gì, ngay lập tức định đóng cửa lại.
Trì Ngạn đột nhiên cười lạnh, dùng tay giữ chặt cửa, giọng điệu vẫn châm chọc và có vẻ tức giận:
“Lâu Tiểu Tiểu, cậu mù à? Lại đến chỗ anh tôi để đợi tôi?”
Hắn ta nhanh chóng chen vào:
“Anh trai tôi đâu? Tôi có việc cần tìm anh ấy, gọi điện cũng không nghe.”
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi đứng cạnh cửa, không nói một lời.
“Cậu làm sao tìm được đây? Đến vì cái cuốn sổ tay ấy à?”
“Dù sao cũng không liên quan đến cậuh.”
Tôi không muốn trò chuyện vô bổ với hắn ta.
Trì Ngạn lại muốn đối đầu trực tiếp, vẻ mặt tỏ rõ sự bực bội:
“Không liên quan à? Cậu cứ chơi trò ‘lạc mềm buộc chặt’, lại còn bám riết không buông, có ý gì đây?”
Tôi im lặng một lúc:
“Thật sự không liên quan đến cậu. Anh trai tôi đang tắm, không thể vội được đâu.”
...
Trì Ngạn đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ:
“Anh trai tôi… anh trai tôi có bạn gái rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chap-nhan-sai-lam/chuong-10.html.]
Tôi gật đầu:
“Em trai, biết gọi chị dâu không?”
Trì Ngạn mắt tròn xoe, sửng sốt không nói nên lời.
Lúc Trì Tự bước ra từ phòng tắm, quấn khăn tắm quanh người, liền bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ giữa tôi và Trì Ngạ, cả hai an tĩnh một cách quỷ dị.
Trì Tự ngay lập tức liền hiểu, quay lại lấy bộ đồ vừa nãy, mặc lên người.
“Sao cậu lại đột ngột đến đây?” Anh hỏi với giọng lạnh nhạt.
Trì Ngạn đầy tức giận, lập tức lao đến đ.ấ.m anh:
“Tôi bảo anh đưa người về nhà, anh là anh trai kiểu gì mà lại đưa người lên giường!”
Trì Tự để hắn ta đánh một cú rồi mới khống chế tay Trì Ngạn, ấn mạnh hắn vào tường:
“Còn cậu thì phải biết tôn trọng người khác, tôi đã nhường nhịn cậu lâu rồi.”
Tôi còn tưởng hai người sẽ đánh nhau, không ngờ anh lại bình tĩnh, đánh nhau lại gọn gàng và quyết đoán như thế.
“Thôi, nói đi, cậu đến đây làm gì?” Trì Tự buông tay ra.
Trì Ngạn cúi đầu, tựa vào tường, khi ngẩng lên, khí thế đã yếu hẳn:
“Trước đây em có một cuốn sổ tay, đã vứt đi. Nghe mẹ nói, hình như anh đã nhặt được.”
Trì Ngạn nói với anh trai, nhưng ánh mắt vẫn thường xuyên nhìn về phía tôi:
“Anh, cuốn sổ tay đó em đang cần, anh có thể trả lại cho em không?”
Trì Tự nhìn tôi một cái, hỏi với giọng nghi ngờ:
“Em có cần cái thẻ dự thi sao?”
Tôi lập tức gật đầu:
“Ở chỗ anh à?”
Trì Ngạn có vẻ hơi nghi ngờ.
Trì Tự lấy thẻ dự thi từ trên kệ sách:
“Cuốn sổ tay bị ướt mưa, không dùng được nữa, nên tôi đã lấy cái này ra.”
Trì Ngạn đưa tay định lấy:
“Em chỉ vô tình để quên trên bệ cửa sổ.”
Trì Tự rút tay lại, lạnh lùng nhìn hắn:
“Vô tình đến hai tháng?”
Tôi đang định với tay lấy lại, nhưng rồi thu tay về:
“Không cần đâu, anh ạ. Em chỉ muốn tặng cho anh thôi.”
Trì Tự nghe vậy mỉm cười, cất lại thẻ dự thi:
“Cũng được, bức ảnh này của em rất đẹp.”
Trì Ngạn bị bỏ mặc ở một bên, sắc mặt tối sầm, giọng điệu đầy bực bội:
“Lâu Tiểu Tiểu! Cậu lấy món quà tặng tôi đưa cho người khác sao?”
Tôi vòng tay quanh cánh tay Trì Tự, nhìn vào mắt Trì Ngạn, cố gắng nói với giọng chân thành nhất:
“Thực ra, tôi đã nhận nhầm người lúc trước, tưởng cậu là người đưa thẻ dự thi cho tôi, nên mới có chút đặc biệt. Nhưng sau khi gặp lại anh trai cậu, tôi mới nhận ra người làm tôi rung động thực sự là anh ấy.”
Nói đến đây, tôi thở dài:
“Hèn gì không thể nào hòa hợp được với cậu.”
Trì Ngạn đã tức giận đến mức không kiềm chế nổi:
“Lâu Tiểu Tiểu, cậu nói cậu nhận nhầm người? Chúng ta đã quen ba năm rồi, cậu rõ ràng thích tôi!”
Trì Tự đặt tay lên hông tôi, kéo tôi về phía sau một bước, nhẹ nhàng hôn lên má tôi:
“Chị dâu của cậu bị mù mặt, nói chuyện tử tế đi.”
Trì Ngạn tức giận đến mức thở hồng hộc, n.g.ự.c cũng bắt đầu phập phồng.
“Chị dâu? Anh trai, anh đang cướp người của tôi!” Hắn kích động đến mức nói không ra lời, “Tôi thích cô ấy, người khác không biết, chẳng lẽ anh không nhận ra sao?”
Trì Tự im lặng một lúc, bị đẩy khiến cơ thể hơi lảo đảo.
Anh lấy lại bình tĩnh, giữ c.h.ặ.t t.a.y Trì Ngạn, kéo hắn ra ngoài cửa:
“Thích hay không không quan trọng, đừng làm ảnh hưởng đến cuộc hẹn của tôi.”
Wow!
Hóa ra anh cũng có mặt này.