Chấp Bút Nhân - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-11-22 19:25:25
Lượt xem: 19
Hắn không có chút biểu cảm nào, đôi mắt lạnh lùng, trên mặt còn vương vết m.á.u không rõ của ai.
Hắn rút mũi tên ra, căng cung, nhắm vào ta.
Ta nhớ lại kết cục của mình:
"Bị Ô Lặc Hoài b.ắ.n một mũi tên xuyên tim."
Ta nhắm mắt lại.
Nhưng cơn đau dữ dội không xuất hiện, mũi tên chỉ nhẹ nhàng lướt qua ta.
Ta nghe thấy một tiếng rú, quay lại thấy con sói ngã xuống đất.
Nó vùng vẫy, nhếch miệng muốn tiếp tục lao về phía ta, như muốn báo thù cho cú đ.â.m vừa rồi.
Ta vừa mới thoát khỏi cái chết, ngồi thụp xuống đất, run rẩy không ngừng.
Ô Lặc Hoài quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào ta, ta ngửi thấy mùi m.á.u từ cơ thể hắn.
Đôi mắt hắn đen như mực, không còn ánh sáng của đồng cỏ, chỉ còn lại căm thù điên cuồng và sự lạnh lẽo ghê người.
Hắn cười.
"Đã lâu không gặp, Tô Vân Khởi."
Hắn trở nên xa lạ, ta lùi lại phía sau.
Hắn liếc xuống, nhận ra ta đang lùi bước, khuôn mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng.
Hắn nắm lấy cổ tay ta, như một cái kẹp sắt, sức mạnh lớn đến mức suýt chút nữa làm gãy tay ta.
Ta càng vùng vẫy, hắn càng có vẻ thích thú hơn.
Hắn kéo ta lên, vác ta lên vai, ném ta lên ngựa.
Dù ta có rên la vì đau đớn, hắn cũng không chút thương tiếc.
Hắn chưa từng đối xử như thế với ta.
Ta bị ném vào một căn phòng giống như lồng sắt.
Ta ngồi thụp xuống đất, xiêm y trên người dính đầy máu, không thể phân biệt là nước mắt hay mồ hôi trên mặt.
Hắn từng bước tiến lại gần, ta từng chút một lùi lại, nhanh chóng bị ép vào góc tường.
Hắn quỳ xuống, ta gần như bị che khuất dưới bóng của hắn.
Hắn nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Thái tử phi, để được gặp ngươi, ngươi có biết ta đã g.i.ế.c bao nhiêu người không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chap-but-nhan/chuong-18.html.]
Ta thấy vết thương trên vai trái hắn đang rỉ m.á.u nhưng hắn dường như không cảm nhận được đau đớn, khuôn mặt hắn đầy vẻ thích thú và tàn nhẫn.
"Ngươi… ngươi bị thương rồi, cần phải băng bó…"
Hắn hơi ngẩn người, rồi cau mày, như thể đang cố gắng chịu đựng.
Hắn xô ta ra, đứng dậy, quay lưng về phía ta: "Đủ rồi! Giả dối, ta sẽ không bị ngươi lừa nữa."
Ta khó khăn tựa vào tường đứng dậy: "Ta không phải…"
Hắn cười khẩy, quay lại với vẻ mặt đầy châm biếm: "Vậy thì là sao? Ngươi thương hại ta, một đứa con của nô lệ?"
"Không phải thương hại, là quan tâm."
"Ngươi quan tâm ta?" Hắn tiến lại gần, ta lùi lại phía sau: "Vậy sao lúc đó lại b.ắ.n trúng tim ta?"
Cái chân bị thương của ta lại bị trẹo, người loạng choạng nhưng một tay hắn vòng qua eo ta, đỡ ta dậy.
Ta cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn, nóng bỏng đến mức khiến ta sợ hãi.
Hắn siết chặt tay, đẩy ta vào người hắn, gần đến mức cơ thể chúng ta như dính vào nhau.
Ánh mắt hắn dần hạ xuống, đánh giá ta, ta cảm thấy một luồng khí nguy hiểm.
"Nếu thật sự Thái tử phi quan tâm ta, thay vì nói, chẳng phải… nên hành động sao?"
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bế ta lên, ném lên giường.
Ta muốn bỏ chạy, vừa ngồi dậy, đã bị hắn đẩy ngã trở lại.
"Ta là Thái tử phi của Chu triều, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Ta hét lên.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, hắn áp sát, một chân đè lên chân ta đang giãy giụa, một tay nắm chặt hai tay ta.
Chênh lệch sức mạnh quá lớn khiến ta không thể cử động, hắn dễ dàng vuốt nhẹ lên mặt ta, rồi kéo ra cây trâm trên đầu ta, cây trâm ngọc biểu tượng của Thái tử phi.
Tóc ta rơi xuống, hắn cuối cùng buông tay ta ra, đứng dậy, vứt cây trâm đi.
"Bây giờ không còn là như vậy nữa…"
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ta vừa mới thở phào thì lại cảm thấy tim mình thắt lại.
Hắn bắt đầu cởi áo, từng lớp từng lớp một.
Tầm nhìn của ta như bị thiêu đốt, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hắn nắm lấy cằm ta, ép ta nhìn vào mắt hắn.
Ta mới nhận ra, trên n.g.ự.c hắn có vô số vết thương, mới có, cũ có, vết thương chưa lành còn rỉ máu, vô cùng đáng sợ.