CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI - 13
Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:53:59
Lượt xem: 151
Không thoải mái, Lưu Nhu nhìn tới nhìn lui giữa hai người, cuối cùng không nhịn được đi đến phòng họp, bực bội nói với Vương Mân: "Vương Mân, anh mời chị Mễ Hoa đến đây sao? Muộn như vậy rồi, anh...”
Sở Thiên có chút châm chọc: “Đúng vậy, đã muộn như vậy, mời bạn gái tôi ra ngoài một mình, không phải là không thích hợp sao?"
Vương Mân lạnh lùng liếc Sở Thiên một cái: “Bạn gái của cậu?"
Sở Thiên nghiêng người ôm lấy vai tôi, nhìn Vương Mân nói: "Không biết sao? Là tôi là cạy từ tay anh, trí nhớ ở tuổi này đã như vậy, về sau dễ mắc chứng Alzheimer.”
Vương Mân phớt lờ anh ta và chỉ nhìn tôi: “Mễ Hoa, tôi muốn nói chuyện riêng với em về dự án...”
Sở Thiên không hề thức thời chút nào: “Nói chuyện đi, tôi và Lưu Nhu không xen vào đâu.”
Vương Mân nhàn nhạt nói: "Nội dung mật, không phải thành viên nội bộ dự án thì không được.”
Sở Thiên chỉ vào Lưu Nhu: “Con gái của Phó tổng Phong Thành.” Anh ta nhướng mày và chỉ vào chính mình: “Cha đẻ cô ta là cha tôi. Trên lý thuyết tôi không phải là người ngoài cuộc, không có gì tôi không thể nghe, nói đi.”
Vương Mân nhìn tôi: “Mễ Hoa.”
Tôi không đẩy bàn tay đang đặt trên vai của Sở Thiên ra: “Tôi tưởng mọi người trong team của anh đều ở đây, nhưng nếu chỉ có một mình anh nói chuyện thì thật không tiện, để bạn gái anh hiểu lầm thì không tốt.”
Vương Mân liếc nhìn Lưu Nhu và nói một cách bình tĩnh: “Cô Lưu không phải là bạn gái của tôi.”
Lưu Nhu cụp mắt xuống, tức giận ngẩng đầu nhìn Vương Mân: “Chúng ta sẽ đính hôn vào tháng sau.”
Đôi mắt của Vương Mân lướt qua mặt tôi rất nhanh: “Tôi không đồng ý.”
Lưu Nhu có chút tức giận: "Nhưng mà dì đã đồng ý rồi! Ba tôi cũng đã đồng ý rồi! Tháng sau chúng ta sẽ đính hôn! "
"Đây chính xác không phải bạn gái." Tôi lập tức tiếp lời trước khi khuôn mặt trà xanh của Lưu Nhu bị tôi làm cho tức giận: "Đây được coi là vị hôn thê," Tôi quay đầu nhìn Vương Mân: "Xem ra cô Lưu không có cảm giác an toàn lắm, Giám đốc Vương vẫn nên thông cảm một chút, nội dung chúng ta bàn cũng chỉ những thứ nhỏ nhặt của dự án, không có gì không thể nghe, cứ nói đi. ”
Vương Mân dừng lại, đưa thông tin cho tôi và bắt đầu nói về công việc như thể không có ai khác ở đó.
Sở Thiên liếc anh ta một cái, cười lạnh một tiếng, nhưng không gây rối, bắt đầu lấy điện thoại ra làm việc của mình.
Lưu Nhu bị ba chúng tôi bỏ lại một mình, cô ta có chút ngượng ngùng, sau khi đi loanh quanh hai lần, cô ta gõ bàn ra hiệu cho Sở Thiên ra ngoài cùng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chang-phi-cong-cua-toi/13.html.]
Ngay khi đèn ở phía đối diện được bật lên, tôi đã choáng váng, bức tường thực sự trong suốt.
Vương Mân đi đến góc và nhấn công tắc, "Ông Lưu đã thiết lập hai phòng họp quan sát. Chúng là kính hai mặt, chúng ta có thể nhìn thấy phía đối diện, nhưng phía bên kia không thể nhìn thấy chúng ta, chúng ta có thể nghe thấy giọng nói ở phía bên kia."
Tôi không nói nên lời, tự nhủ rằng phòng họp của Phong Thành sắp bắt kịp cấu hình phòng thẩm vấn của một bộ phim chiến tranh gián điệp.
Trong phòng hội nghị đối diện, sự đáng yêu của Lưu Nhu trước mặt Vương Mân đã bị cuốn đi, cô ta hỏi Sở Thiên với vẻ mặt u ám: "Ý anh là gì? Tại sao anh lại gọi tôi đến đây?! Anh cũng gọi Vương Mân sao? "
Sở Thiên không thèm ngẩng đầu: “Không phải cô kêu tôi ký văn kiện từ bỏ thừa kế của Lưu Cường sao? Không gặp mặt làm sao có thể ký?"
Ánh mắt Liễu Nhu trầm xuống: “Anh đồng ý ký sao? "
Sở Thiên không nhấc mí mắt: “Vậy thì tôi mất trí rồi.”
Lưu Nhu khó chịu nói: "Anh đùa giỡn với tôi?!”
"Cô gọi cho tôi mỗi ngày sau khi đi hộp đêm. Nếu tôi chặn cô, cô sẽ quấy rối khách hàng của tôi. Cô bị sao vậy? Dù sao, cô Lưu cũng quen với việc thức khuya đi dạo để giảm cân."
Lưu Nhu không thể kìm nén sự ghê tởm trong mắt: “Cha tôi đã sớm không nhận anh làm con trai, những năm này anh chưa bao giờ quan tâm đến ông ấy, anh không có tư cách thừa kế...”
“Lưu Nhu!” Sở Thiên dán mắt vào điện thoại: “Thứ mà mẹ con cô để tôi ký không chỉ là từ bỏ quyền thừa kế, còn có một đống điều khoản khác lén lút nhét vào. Những thứ như vậy có bị mất trí tôi mới ký.”
Ngón tay cuối cùng cũng dừng lại, Sở Thiên ngước mắt nhìn Lưu Nhu: “Cô có biết tại sao mẹ cô không tự mình quấy rầy tôi không?", anh ta cong môi, nụ cười đầy hung hăng: “Bởi vì tôi sẽ khiến bà ta mất mặt nếu bà ta làm phiền tôi.”
Lưu Nhu phát run: “Anh, anh dám đánh mẹ tôi? Anh đánh phụ nữ!!”
"Không phải người phụ nữ của tôi, tại sao tôi không thể đánh?" Sở Thiên dựa vào lưng ghế với một nụ cười khiêu khích: “Trở về và hỏi mẹ cô xem bà ta đã ép c--hết mẹ tôi như thế nào.” Anh chế nhạo Lưu Nhu: "Cô có biết tại sao mẹ cô lại kêu cô tìm tôi nhiều như vậy không? Bà ta đã nói gì với cô?"
Vương Mân quay sang nhìn tôi: “Em đã nhìn thấy khía cạnh này của cậu ta chưa? Em có biết rằng cậu ta thực sự là một bệnh nhân tâm thần không?"
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào người khác, nhưng tôi vẫn có thể nói: "Anh mới là kẻ tâm thần!"
Lưu Nhu không dám nhìn Sở Thiên, quay đầu cười lạnh nói: "Mẹ anh t--ự s--át! Mẹ tôi thật quá tốt, để anh suốt ngày đổ nước bẩn lên đầu bà ấy. Bà ấy cho rằng anh, với tư cách là anh trai, sẽ đối xử với người em gái như tôi bằng bất cứ giá nào…”
"Quên đi, bà ta để cô con gái với trà xanh ng--u ng--ốc mỗi ngày đến bên tôi, không phải vì bà ta nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô vì cô là em gái tôi," Sở Thiên cười khẩy: "Ngược lại, bà ta chỉ muốn chọc tức tôi, bà ta muốn tôi động đến cô, viên ngọc quý của Lưu Cường. Chỉ cần tôi và cô có mâu thuẫn, mẹ cô sẽ lập tức nổi lửa, gây rắc rối trước mặt Lưu Cường, Lưu Cường không thể nào đánh tôi như đã làm khi còn nhỏ, nhưng Lưu Cường có cách khác để đối phó với tôi, dùng d.a.o g.i.ế.c người là mục đích của mẹ cô."