CHÀNG HIỆP SĨ CỦA TÔI - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:00:45
Lượt xem: 129
6
Tôi và Kỷ Ngôn Thời đến Pháp trước kỷ niệm ngày cưới một tuần, định chơi vài ngày rồi mới đi Na Uy.
Thời gian du lịch thật kỳ diệu.
Đó là một trải nghiệm mà tôi chưa từng có trong đời.
Kỷ Ngôn Thời trông cũng rất vui vẻ, anh ấy cởi bỏ bộ vest cao cấp cứng nhắc, mỗi ngày đều mặc đồ đôi với tôi.
Trước khi đi, anh ấy đã chuẩn bị sẵn quần áo, tôi còn chẳng biết anh ấy lấy đâu ra nhiều bộ đồ đôi như vậy.
Không chỉ có phong cách đa dạng, mà mỗi bộ đều in tên của chúng tôi.
Dù có hơi sến một chút, nhưng tôi rất vui.
Dù đã kết hôn với Kỷ Ngôn Thời, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự yêu đương.
Khi còn đi học, có nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi không hứng thú với việc yêu đương với ai khác ngoài Kỷ Ngôn Thời.
Chỉ là tôi không thể yêu đương với Kỷ Ngôn Thời, vì anh ấy không thích tôi.
Những ngày du lịch này lại cho tôi một ảo giác rằng chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương.
Chúng tôi nắm tay nhau dạo phố, khi mệt thì ngồi nghỉ một chút, thỉnh thoảng còn được người nước ngoài khen chúng tôi rất đẹp đôi.
Tôi luôn nghĩ rằng Kỷ Ngôn Thời là một người rất cổ hủ và nghiêm túc, vì từ khi quen biết anh, anh luôn giữ nguyên tắc và không có gì mới mẻ.
Suốt năm năm kết hôn, anh ấy luôn duy trì khoảng cách thích hợp với tôi.
Những ngày này lại cho tôi thấy một mặt khác của anh ấy.
Kỹ thuật chụp ảnh của anh rất tốt, mỗi bức ảnh chụp tôi đều rất đẹp.
Anh ấy thông thạo nhiều ngôn ngữ, hát cũng hay, có lần gặp một nghệ sĩ đường phố, anh còn tự nguyện lên đàn hát một bài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chang-hiep-si-cua-toi/chuong-6.html.]
Anh luôn nở nụ cười.
Hoàng hôn Paris chiếu trên lông mày và ánh mắt của anh, anh nhìn tôi như thể trong đó chứa đựng cả cơn gió ấm áp của tháng tư.
Anh nói: "Nhan Nhan, anh sẽ mãi yêu em."
Không biết vì sao, khoảnh khắc đó tôi bỗng muốn khóc.
Rõ ràng tôi không muốn nói gì, nhưng lại không kìm được mà hỏi: "Anh có hạnh phúc không, A Thời?"
Nụ cười của Kỷ Ngôn Thời chợt khựng lại, ánh mắt anh nhìn tôi chứa đựng niềm vui, nỗi buồn, và cả sự không thể tin.
Khóe mắt tôi không kìm được mà rơi nước mắt, tôi nắm lấy cổ áo anh và hôn lên môi anh.
Tay Kỷ Ngôn Thời ôm lấy tôi run rẩy, giọng anh khàn đặc: "Nhan Nhan, em…"
Tôi không nghe rõ những lời anh nói tiếp theo, vì đột nhiên có tiếng s.ú.n.g vang lên.
Con phố vốn yên bình bỗng trở nên ồn ào và hỗn loạn, tiếng la hét cầu cứu vang lên khắp nơi.
Tôi và Kỷ Ngôn Thời bị đám đông xô đẩy tách ra.
Giữa dòng người hỗn loạn, tôi thấy anh chạy về phía tôi, sau lưng là họng s.ú.n.g đen ngòm.
Trong tôi đột nhiên bùng nổ một sức mạnh lớn lao, khiến tôi không màng gì khác mà lao về phía anh.
Viên đạn xuyên qua n.g.ự.c tôi, trong đầu tôi chợt lóe lên vô số hình ảnh.
Tôi không nghe thấy Kỷ Ngôn Thời đang nói gì, cũng không nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, chỉ nhớ những lần anh thì thầm bên tai tôi: "Anh yêu em."
Anh đã nói rất nhiều lần, suốt nhiều năm.
Tôi đưa tay lên chạm vào vị trí trên n.g.ự.c trái của anh, như thể dù qua lớp áo hoodie, tôi vẫn có thể cảm nhận được vết sẹo đó.
Tôi cười nhìn anh: "A Thời, lần này, cuối cùng cũng đến lượt em bảo vệ anh rồi."