Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHÀNG HIỆP SĨ CỦA TÔI - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:00:01
Lượt xem: 235

4

 

Sau nửa tiếng âu yếm, cuối cùng Kỷ Ngôn Thời cũng rời đi, ba bước ngoái lại một lần để đến công ty.

 

Tôi nhìn theo xe anh ấy ra khỏi sân, biến mất ở khúc quanh.

 

Tôi gọi điện thoại đến viện nghiên cứu, họ nói rằng dữ liệu của chip trong người Kỷ Ngôn Thời vẫn hoạt động bình thường.

 

Vừa cúp máy, điện thoại của Kỷ Ngôn Thời lại gọi tới, hỏi tôi có muốn đi xem phim tối nay không.

 

Tôi không hứng thú lắm, Kỷ Ngôn Thời lại bắt đầu niệm chú:

 

"Nhan Nhan, kiếp trước lần nào em rủ anh đi xem phim, anh cũng cho em leo cây. Bây giờ cho anh một cơ hội, được không? Hãy để anh chuộc lỗi."

 

Tôi: …

 

"Em chán ghét anh rồi sao, không còn yêu anh nữa hả?"

 

Tôi thở dài: "Được thôi."

 

Kỷ Ngôn Thời hài lòng cúp máy.

 

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi lại gọi điện đến viện nghiên cứu, xác nhận rằng chip của Kỷ Ngôn Thời thật sự không bị nhiễm virus.

 

Thực ra, kịch bản mà tôi thiết lập cho Kỷ Ngôn Thời không chi tiết đến từng sự kiện nhỏ, vì dung lượng của chip cũng có hạn.

 

Để nó phát huy tác dụng, chỉ cần một vài sự kiện tiêu biểu để kích thích cảm xúc là đủ, những phần còn lại não bộ sẽ tự động bù đắp.

 

Nhưng tôi thật không ngờ, nhìn Kỷ Ngôn Thời có vẻ đàng hoàng, vậy mà suy nghĩ lại phong phú như thế.

 

Mấy ngày nay tôi nghe anh ấy nói đi nói lại mà sắp phát chán rồi.

 

Đúng là đã trở thành não yêu đương rồi.

 

—-----

 

Trước khi đi xem phim, tôi và Kỷ Ngôn Thời đi ăn tối.

 

Anh hỏi tôi có muốn ra nước ngoài du lịch vào tháng sau, nhân kỷ niệm ngày cưới không.

 

Dù gì từ khi kết hôn đến giờ, chúng tôi chưa từng đi chơi cùng nhau, thậm chí cũng chưa đi tuần trăng mật.

 

Kỷ Ngôn Thời là một người nghiện công việc, ngay ngày thứ hai sau khi kết hôn, anh đã bay sang Mỹ công tác suốt một tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chang-hiep-si-cua-toi/chuong-4.html.]

 

Khi anh về thì mọi thứ đã muộn màng.

 

Như thường lệ trong những dịp kỷ niệm ngày cưới trước đây, Kỷ Ngôn Thời thường bận rộn làm việc thêm giờ.

 

Anh chỉ nhờ trợ lý đặt hoa và mua quà cho tôi, coi như một lời giải thích.

 

Kỷ Ngôn Thời nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: "Nhan Nhan, những gì chúng ta đã bỏ lỡ trước đây, sau này anh sẽ bù đắp lại tất cả."

 

Sau bữa tối, chúng tôi đến rạp chiếu phim sớm 10 phút.

 

Nhưng cho đến khi phim bắt đầu, vẫn không có ai khác vào rạp.

 

Tôi không khỏi thắc mắc: "Bộ phim này chẳng phải rất hot sao?"

 

Kỷ Ngôn Thời cười nhẹ: "Anh bao cả rạp rồi."

 

Tôi: …

 

Anh nói với giọng đầy tình cảm: "Anh chỉ muốn xem phim cùng em mà thôi."

 

Tôi giơ tay xoay đầu anh về phía màn hình lớn: "Phim bắt đầu rồi, đừng nói nữa."

 

Thật ra tôi không thích xem phim cho lắm, nhưng hôm nay tôi lại xem rất nghiêm túc.

 

Bộ phim kể về một cặp vợ chồng, trong đó người vợ mắc chứng mất trí nhớ ngắn hạn, mỗi sáng thức dậy đều quên hết mọi chuyện của ngày hôm trước.

 

Người chồng phải tìm cách khiến vợ nhận ra anh ta lần nữa và yêu anh ta lần nữa.

 

Có lẽ vì tôi chưa từng trải qua tình yêu kiên định như vậy nên trong lòng có chút cảm giác nghẹn ngào.

 

Tôi quay đầu nhìn Kỷ Ngôn Thời, nhưng nhận ra anh đang dựa vào lưng ghế, luôn nhìn tôi.

 

Rạp chiếu phim rất tối, tôi không thể phân biệt rõ biểu cảm của anh.

 

Anh nghiêng người về phía tôi, khẽ thì thầm bên tai: "Nhan Nhan, nếu em quên anh một trăm lần, anh sẽ yêu em một trăm lẻ một lần."

 

Tôi biết hiện tại anh đang bị ảnh hưởng bởi con chip, nên những lời hứa hay những lời ngọt ngào này anh đều dám nói ra, nhưng lần này tôi không thể phản bác lại.

 

Ngược lại, trái tim tôi đập loạn nhịp.

 

Như thể nó đang đập vì Kỷ Ngôn Thời.

 

Loading...