Chân Tình Đến Muộn Còn Thua Cả Cỏ Rác - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-02-26 10:12:05
Lượt xem: 104
"Anh thực sự rất yêu cô ấy! Vậy tại sao anh không thử mạnh dạn bày tỏ một lần đi?"
"Dù anh cần món trang sức gì để tỏ tình, em đều lo được hết!"
Sắc mặt Cố Bắc Châu trở nên vô cùng khó coi, anh ấy cúi đầu cười khổ:
"Lâm Mộng, em thật sự không hiểu sao?"
"Người trong bức ảnh hoàng hôn là em, niềm tin giúp anh kiên trì vượt qua cũng là em."
"Người anh thích là em, vẫn luôn là em."
"Chưa từng có ai khác."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Còn em, em thật sự không có chút rung động nào với anh sao?"
Tôi chần chừ, không thể mở lời.
Sao có thể không rung động được chứ?
Người bạn tri kỷ năm nào, những kỷ niệm đẹp đẽ suốt bốn năm đại học.
Vành tai đỏ bừng khi chơi trò ‘thật hay thách’
Sự giận dữ không thể kiềm chế khi nghe về hành vi cặn bã của Lục Trầm Xuyên.
Gương mặt thoáng nét đượm buồn, được bao phủ bởi ánh hoàng hôn trên máy bay.
Và còn khoảnh khắc dịu dàng khi anh ấy ở trong bếp, cúi đầu nấu ăn cho tôi...
Nhưng mà…
"Châu Châu à, 6 năm rất dài, dài đến mức trong cả tuổi thanh xuân của em chỉ toàn là hình ảnh của tên cặn bã đó."
"Những tổn thương anh ta gây ra quá đau đớn, em thực sự rất sợ."
"Em sợ một trái tim chân thành lại đổi lấy một lần lặp lại vết xe đổ."
Cố Bắc Châu lập tức đứng dậy, vội vàng cam kết:
"Anh nhất định sẽ chung thủy, tuân thủ đạo đức của một người đàn ông."
"6 năm qua, anh chưa từng ở bên bất kỳ ai."
"Năm đó anh đã quyết định, nếu không có được em, anh thà cô độc cả đời."
Tôi cười khổ lắc đầu:
"Xin lỗi, thời điểm của chúng ta đã sai mất rồi."
"Em đã không còn là cô sinh viên có thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả giống như năm đó nữa."
"Em đã nghe quá nhiều lời hứa hẹn, đến mức chẳng còn dám tin vào chúng nữa."
Anh ấy quỳ xuống trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, ánh mắt chứa đầy sự cầu xin:
"Mộng Mộng, anh và Lục Trầm Xuyên là hai người hoàn toàn khác nhau."
"Hãy cho anh một cơ hội, được không?"
Tôi vẫn giữ im lặng.
Bằng sự im lặng của mình, tôi tàn nhẫn đẩy anh ấy ra xa.
Sau một hồi lâu, Cố Bắc Châu cúi đầu đứng dậy.
"Anh hiểu rồi."
Cố Bắc Châu như sắp vỡ vụn.
Anh ấy bước đi loạng choạng, thất thần đi ra ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chan-tinh-den-muon-con-thua-ca-co-rac/chuong-6.html.]
Tôi nhìn bàn ăn đầy thức ăn thừa, trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Nhưng làm sao tôi có thể dùng một trái tim vụn vỡ để đón nhận hạnh phúc mới đây?
Trước khi cánh cửa đóng lại, nước mắt Cố Bắc Châu rơi xuống.
"Mộng Mộng, anh cầu xin em."
"Xin em, hãy nhìn anh một lần thôi."
…
Sau khi thiết kế xong mẫu phụ kiện cài áo, tôi chuẩn bị đến công ty.
Mở cửa ra, lại thấy Cố Bắc Châu đang lặng lẽ đi đi lại lại trước cửa nhà tôi.
Anh ấy đi vào, lấy từng tệp tài liệu ở trong cặp ra, bày lên bàn trà.
Đầu tiên, Cố Bắc Châu đặt một chồng tài liệu dày cộp xuống:
"Đây là toàn bộ thông tin cá nhân của anh, chi tiết đến mức ngày nào, tháng nào, năm nào anh tham dự những bữa tiệc nào."
"Còn đây là tài liệu cốt lõi của công ty, là toàn bộ tài sản của anh."
Sau đó, anh ấy lại xếp một hàng sổ đỏ trước mặt tôi:
"Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, nếu em muốn, tất cả đều có thể chỉ đứng tên một mình em."
Tiếp theo là hàng loạt thẻ ngân hàng, chìa khóa xe, và nhiều con dấu khác nhau.
"Mật mã thẻ ngân hàng đều là của em."
"Xe em thích chiếc nào thì đi chiếc ấy, ít nhất có thể đảm bảo cả tuần không bị trùng."
"Đây là con dấu cá nhân và con dấu công ty, em đều có thể sử dụng thay anh."
Cuối cùng, anh ấy còn lấy ra một bản hợp đồng:
"Nếu em vẫn còn lo lắng, anh đã soạn thảo sẵn hợp đồng này để chứng minh tất cả những gì anh nói đều có hiệu lực pháp lý."
Tôi nhìn Cố Bắc Châu giống như đang nhìn một con búp bê Matryoska của Nga, cứ liên tục lấy ra hết thứ này đến thứ khác.
"Anh… làm vậy là có ý gì?"
Cố Bắc Châu nhìn tôi một cách thận trọng:
"Anh chỉ muốn cho em cảm giác an toàn."
"Em nói lời hứa là quá nhẹ nhàng, anh đã suy nghĩ rất lâu để tìm cách khiến em cảm thấy yên tâm."
"Vì vậy, anh đã chủ động dâng hiến tất cả mọi thứ cho em."
“Những gì anh từng trải qua, và cả tài sản của anh.”
Anh ấy chỉ vào n.g.ự.c mình:
"Còn một trái tim yêu em nữa, bây giờ chúng đều ở đây."
Cố Bắc Châu nhìn tôi đăm đăm, căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, giọng nói cũng run rẩy:
"Xin em, hãy cho anh một cơ hội, được không?"
Ánh mắt giao nhau, những do dự và giằng xé tựa như băng và lửa hòa vào với nhau.
Tôi nhìn anh ấy: "Anh không sợ em lừa anh sao?"
Cố Bắc Châu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy tình yêu thuần khiết:
"Anh tuyệt đối, hoàn toàn tin tưởng em."
“Vả lại…” Anh ấy còn cười nói: "Làm gì có chuyện ai lại đi trộm đồ của chính mình chứ?"