Chậm Rãi Chuyển Mình - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-02 07:04:57
Lượt xem: 361
Thiệp mời khai trương được dán lên, các cô nương ở Kinh Yên phường nhao nhao đến ủng hộ, thay những bộ y phục mới của cửa hàng, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đặc sắc.
Rất nhanh chóng, cửa hàng đã thu hút được nhóm khách hàng đầu tiên.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Y phục vẫn giữ nguyên kích cỡ như cũ, nhưng kiểu dáng mới lạ, hợp thời trang, nắm bắt được tâm lý của khách hàng.
Họ không cần phải liều mạng giảm cân, hành hạ bản thân chỉ vì một bộ y phục.
Hơn nữa xưa nay đều là người chọn y phục chứ nào có đạo lý y phục chọn người.
Trừ phi người kinh doanh có dụng ý khác.
Ta cải trang một phen rồi bước vào tiệm may y phục ở con phố bên cạnh.
Đây là cửa hàng của nhà một vị quan lục phẩm.
Ta nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi hỏi chủ tiệm có cỡ nhỏ không.
Tên chủ tiệm kia nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt khinh bỉ: "Cô nương, với thân hình của cô, e là cỡ lớn cũng chật, để ta tìm cho cô một bộ cỡ lớn hơn vậy."
Ta: "?"
Các ma ma trong cung đều nói vóc dáng ta rất đẹp, sao đến tiệm may y phục ngoài phố lại biến thành người thô kệch thế này?
Ta cảm thấy buồn cười: "Chủ tiệm, ông thật sự cho rằng ta cần mặc cỡ lớn sao?"
Cùng lúc đó, một nữ tử gầy trơ xương bước vào tiệm, vừa đi vừa ho khan, bước chân liêu xiêu.
Nàng ta nói: "Chủ tiệm, ta đã giảm được hai mươi cân rồi, giờ có thể mặc cỡ nhỏ chưa?"
Tên chủ tiệm kia nịnh nọt dẫn nữ tử đó vào hậu viện thay đồ, trên đường đi không ngừng khen nàng ta xinh đẹp như Tây Thi.
Sau khi dò hỏi, ta mới biết từ khi mẫu hậu đăng cơ, trong dân gian liền lan truyền một kiểu mẫu về cái đẹp gầy yếu, mong manh như cây liễu.
Eo nhỏ như liễu mới được coi là đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cham-rai-chuyen-minh/chuong-7.html.]
Chỉ cần trên mặt có thêm chút thịt là sẽ bị chê bai.
Nữ tử đã khiêm cung nhu mì hàng ngàn năm nay, bọn họ sợ, sợ sẽ xuất hiện người thứ hai giống như mẫu hậu, dám đi ngược lại với khuôn phép, cho nên mới tìm cách khống chế xu hướng thẩm mỹ của kinh thành.
Miệng thì nói lấy ốm yếu làm đẹp, nhưng những kỹ nữ nổi danh của Kinh Yên phường, ai mà chẳng đầy đặn, xinh đẹp, những nam nhân kia chẳng phải vẫn tranh nhau đến đó sao?
Ta còn đến cả Châu Bảo các, Ngọc Phấn trai, từng chuyện từng chuyện một, quả nhiên đều giống như những gì Trần Nhược Hoan nói.
Vừa kiếm tiền của nữ tử, vừa không hề suy xét đến sự tiện dụng của đồ vật theo góc độ của nữ tử.
Ta đem tất cả những chuyện này bẩm báo với mẫu hậu.
Sau khi điều tra kỹ lưỡng, người đứng sau thao túng mọi chuyện lại chính là Trịnh Quốc công.
Bao gồm cả những món trang sức, phấn son, vân vân, tất cả những vật dụng sinh hoạt liên quan đến nữ giới, chủ tiệm đứng sau đều là những kẻ bám víu Trịnh Quốc công.
Bọn họ cấu kết với nhau, ngấm ngầm thay đổi toàn bộ xu hướng của kinh thành.
Chỉ có kẻ địch của người, mới mong người ốm yếu nhu nhược, chẳng làm nên trò trống gì.
Trịnh Quốc công vì muốn chèn ép mẫu hậu, thật đúng là đã bày ra một thế cờ lớn.
Văn quan chỉ với một cây bút, là có thể đảo ngược trắng đen, xoay chuyển chiều gió.
Nhưng Trịnh Quốc công đã quên mất, mẫu hậu chưa bao giờ là người ngoan ngoãn tuân theo khuôn phép.
Những năm qua, bề ngoài bà tỏ ra kính trọng đám văn quan, ngầm thu phục các võ tướng, từ lâu đã nắm toàn bộ binh quyền của Đại Chu trong tay.
Nếu bà là nữ nhân yếu đuối để mặc người khác nhào nặn, thì cũng sẽ không thể một mình đánh bại chín vị hoàng thúc, đường đường chính chính nắm quyền thiên hạ với thân phận nữ nhi.
Ba tháng sau, tiệm may y phục của Trần Nhược Hoan đã mở thêm ba chi nhánh, thậm chí còn liên lạc với thương nhân Tây Vực, bắt đầu chế tác đồ trang sức bằng vàng, mở một tiệm Châu Thúy các để kinh doanh thử nghiệm.
Cửa hàng vừa mới khai trương, đã nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của các nữ tử trong kinh thành.
Thậm chí dưới sự ảnh hưởng của nàng, không ít nữ tử còn tự mình bày sạp bán son môi tự làm trên đường lớn.
Phe cánh của Trịnh Quốc công không thể ngồi yên được nữa.