Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHÂM PHONG - 2

Cập nhật lúc: 2025-01-01 17:10:35
Lượt xem: 169

Thái Hậu biết mẹ ta còn một đứa con gái, muốn trừ cỏ tận gốc. Ta may mắn tránh thoát được nhưng nanh vuốt của bà ta vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích.

 

Sau khi lén nhờ vả láng giềng chăm nom người cha đang thương nặng hôn mê, ta dùng kỹ thuật nắn xương thay đổi diện mạo của mình. Giờ dù mẹ ta có đứng bên cạnh, dịu dàng gọi ta một tiếng "Sơ Nhi" thì cũng không ai có thể trông mặt mũi mà đoán ra quan hệ của chúng ta được nữa.

 

Trước khi vào cung, sư thúc Thanh Phong đỏ vành mắt đưa cho ta một thứ.

 

"Sư thúc sẽ không cản con." Đầu ngón tay nhoáng lên ánh bạc. "Nhưng con hãy nhận lấy chiếc kim đặc thù này."

 

"Ghim được đến tận xương, không lấy mạng ngay lúc ấy mà như mưa nhỏ rả rích, như suối chảy nhỏ giọt, đợi khi phát giác thì đã đến thời điểm nộp mạng."

 

Ta cảm ơn sư thúc.

 

Cầm theo cây kim bạc đoạt mạng kia, mang một gương mặt tầm thường không có gì đặc biệt, ta cũng vào cung như mẹ ta nhiều năm về trước, tìm một chỗ đứng bên người Thái Hậu Dung Anh.

 

Nhưng Thái Hậu, bà biết không, mẹ ta từng nói rằng châm cứu không tử tế thì sẽ hại c.h.ế.t người đấy.

 

3.

 

Thái Hậu Dung Anh không phải là mẹ đẻ của đương kim Thánh Thượng.

 

Bà ta vốn là nữ tỳ của vị phi tử sinh ra Hoàng Đế, thân phận thấp nên dù có bò được lên long sàng của Tiên Đế thì cũng chỉ được phong một chức Quý Nhân nhỏ nhoi.

 

Tuy nhiên bà ta lại là người duy nhất trong hậu cung có ý tốt chịu chăm sóc, nuôi dưỡng Hoàng Đế sau khi mẫu phi của hắn chết.

 

Từ lúc còn là hoàng tử, Thánh Thượng vẫn luôn bị Tiên Đế xem nhẹ nên sống rất gian nan. Dung Anh đã che chở hắn lớn khôn, vì vậy mặc dù bà ta chỉ hơn đương kim Hoàng Đế mười hai tuổi nhưng lại có thể yên ổn ngồi vững trên ngôi vị Thái Hậu.

 

Vì tình nghĩa cùng hội cùng thuyền hoạn nạn có nhau năm đó mà mẹ ta đi theo làm bạn bên cạnh từ hồi bà ta còn là Quý Nhân nhỏ bé tới tận khi lên ngôi Thái Hậu cao quý.

 

Thế nhưng mẹ ta đã rời cung yên ổn sống qua ngày rồi mà vẫn bị bà ta tra tấn đến chết!

 

Bao nhiêu năm bên nhau sớm tối như thế, sao Thái Hậu có thể quên dáng vẻ của mẹ ta.

 

Thậm chí dù ta đã thay đổi diện mạo, bà ta vẫn nhạy bén dấy lên nghi ngờ.

 

Ta mới hầu hạ Thái Hậu được mấy ngày, bà ta đã phạt ta quỳ tại cửa hiên.

 

"Mắt của ngươi có màu nâu nhạt hiếm thấy, dáng người cũng khá tương tự."

 

Thái Hậu chống một bên thái dương, hé mắt nhìn ta: "Thật là làm ta nhớ tới một ả nô tỳ ti tiện."

 

Ta cúi đầu, mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như nghe không hiểu bà ta đang nói cái gì.

 

Nhưng Thái Hậu không tin, bà ta tiện tay vứt một cái khăn tay xuống dưới chân ta.

 

"Hôm qua Quế Hương đã chết, Ai Gia thiếu một đứa nô tỳ rửa bô. Ngươi cầm tấm khăn này chà sạch cái bô đêm qua đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cham-phong/2.html.]

 

Dưới ống tay áo, ta thô bạo bóp chặt cổ tay mới có thể khống chế được đầu ngón tay ngừng run.

 

Điều tối kỵ trong thực hiện châm cứu là run tay, đây là sai lầm sơ đẳng mà người mới học cũng không được vi phạm.

 

Mẹ tận tâm chỉ dạy kiến thức cơ bản rồi trong khi ta khổ luyện, mẹ sẽ dịu dàng lau mồ hôi cho ta…

 

…bằng chính chiếc khăn trên mặt đất này đây, chiếc khăn bà ấy tự tay thêu!

 

Hôm bị triệu vào cung, đây là di vật duy nhất mẹ ta để lại trước khi qua đời.

 

"Sao thế?" Thái Hậu ngồi ngay ngắn, nở nụ cười như vừa xem được một trò hay. 

 

"Có phải ngươi đã từng thấy cái khăn này không?"

 

4.

 

Trời đông bếp lửa bập bùng, ta quỳ gối ngoài cửa, hai chân đã lạnh đến tê cứng.

 

Nhưng gió có rét hơn nữa cũng không thể nào rét bằng sự giá băng trong lòng ta.

 

Ngay trước khi chiếc khăn bị tuyết trên mặt đất thấm ướt, ta hất nó vào chậu than hừng hực.

 

Nháy mắt, lửa đỏ nóng rực bốc lên ngùn ngụt. Phía sau tấm màn lửa bùng cháy là khuôn mặt đầy thịnh nộ của Thái Hậu.

 

"Người đâu! Ấn nó xuống!"

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Bệnh đau đầu của bà ta đột nhiên lại tái phạt, phách lối được một lát rồi Thái Hậu chỉ có thể ôm đầu thở dốc.

 

"Dám vi phạm ý chỉ của Ai Gia! Vừa hay Thái y viện còn đang thiếu một cái ống đựng kim, ngươi làm đi."

 

Kẻ đang ấn ta xuống đất dùng sức như muốn vặn gãy hai cánh tay ta vậy.

 

Ta lại tỉnh táo ngẩng cổ nhìn về phía Thái Hậu.

 

"Thái Hậu nương nương, cái khăn tay này tẩm đầy dầu thơm hoa lan. Đối với người bình thường thì đây chỉ là mùi hương thoang thoảng, nhưng đối với người đau đầu mãn tính thì nó chính là tác nhân gây đau đầu như búa bổ."

 

"Thứ như vậy đương nhiên phải cách xa khỏi tất cả những đồ dùng mà ngài có thể tiếp xúc tới mới có thể cam đoan ngài không phát bệnh, sao có thể lấy nó đi lau bô của ngài được đây."

 

Mặt Thái Hậu biến sắc.

 

"Con nô tỳ ti tiện kia đã c.h.ế.t còn phải khiến ta xúi quẩy." Bà ta căm ghét ra mặt.

 

Móng tay ta đ.â.m thật sâu vào lòng bàn tay.

 

Loading...