CHÂM PHONG - 1
Cập nhật lúc: 2025-01-01 17:10:10
Lượt xem: 124
1.
Bệnh đau đầu kinh niên của Thái Hậu rất nghiêm trọng, thế là bà ta đem đám kẻ hầu người hạ ra để xả giận.
Đôi tay thon dài trắng nõn cầm kim bạc, bà ta đ.â.m phầm phập vào mắt nữ tỳ với vẻ mặt điên cuồng.
Đây đã là nô tỳ thứ tám bị hành hạ đến c.h.ế.t trong tháng này.
"Các ngươi rặt một đám rác rưởi! Chỉ là đau đầu thôi mà không ai có thể trị dứt được."
Máu tươi nhuốm đỏ móng tay của Thái Hậu, lúc bà ta chống tay đỡ thái dương thì m.á.u dính lên da mặt.
Một vẻ đẹp kỳ dị, giống như ác quỷ choàng áo da người.
Nữ tỳ trên mặt đất ôm đôi mắt bị kim bạc cắm xuyên qua, m.á.u tươi chảy dọc giữa những kẽ ngón tay.
Cô ta lăn lộn hét to nhưng không dám rút kim ra.
Còn Thái Hậu thì ngồi trên ghế cao nhìn xuống, thoả mãn nhếch khóe miệng như thể thấy kẻ khác khổ sở là cơn đau của bà ta sẽ dịu đi.
Nữ tỳ trút hơi thở cuối cùng, Thái Hậu bắt đầu đánh mắt sang những người khác.
Đám người hầu run lẩy bẩy, không ai dám ngẩng đầu.
Bọn họ sợ kẻ kế tiếp sẽ là chính mình.
Ta đẩy mấy người đang quỳ phía trước dạt ra, vừa bước lên vừa lau sạch hai tay vào vạt váy.
Thái Hậu nhướng mày, ngang ngược nhìn ta.
Hôm nay bệnh cũ của Thái Hậu tái phát, lúc này mà xuất hiện trước mặt bà ta thì không khác gì đương đầu với hổ.
Nhưng thứ ta đợi chính là giờ khắc này.
"Thái Hậu nương nương, ngài có thể thử châm kim vào huyệt Suất Cốc."
Thái Hậu đương nhiên không tin ta. Bà ta liếc sang ngự y bên cạnh ướm hỏi, đạt được phản hồi không có vấn đề gì rồi mới cho phép kim bạc động vào người mình.
Ta quỳ trên mặt đất, nhìn kim bạc chậm rãi cắm vào cơ thể Thái Hậu.
Một khắc này, trong điện lặng ngắt đến mức tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng.
Lông mày của Thái Hậu dần giãn ra.
"Ngươi, lại đây."
Dưới sự giám sát của ngự y, ta châm cho Thái Hậu thêm mấy kim. Với tay nghề lão luyện, ta chuyên chọn huyệt vị kì lạ nhưng lại hốt thuốc đúng bệnh, nhanh chóng thấy hiệu quả.
Thái Hậu mở mắt, tâm trạng rất tốt mà chăm chú nhìn ta.
"Đã lâu lắm rồi Ai Gia không được nhẹ nhàng khoan khoái thế này."
"Ngươi tên là gì?"
Ta ra vẻ vừa kích động vừa sợ hãi trưng biểu cảm mừng rỡ trên khuôn mặt.
"Nô tỳ tên Vân Sơ."
Thái Hậu lại hỏi ta: "Trước kia ngươi học châm cứu ư?"
"Trước khi vào cung, nô tỳ từng theo sư phụ là thần y Thanh Phong học châm cứu nhiều năm."
Thanh Phong được thiên hạ xưng tụng là có bàn tay châm cứu thần thánh, Thái Hậu tìm thầy hỏi thuốc bao năm nay, đương nhiên đã từng nghe danh.
"Tốt lắm." Bà ta khoát khoát tay ra hiệu. "Từ giờ ngươi ở lại hầu hạ trong điện đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cham-phong/1.html.]
Lúc ta quỳ xuống đất dập đầu, tạ ơn, không ai để ý tới có tia sáng bạc loé lên trong ống tay áo ta.
Thái Hậu không biết thật ra ta chưa nói hết toàn bộ tình hình thực tế.
Thanh Phong không phải sư phụ mà là sư đệ của mẹ ta.
Còn nữa, châm cứu không phải sở trường của ta, ta am hiểu mát xa bấm huyệt hơn nhiều.
Lúc nãy ta châm cho Thái Hậu mười cây kim, sau khi sử dụng kỹ thuật mát xa đặc biệt thì chỉ lấy ra chín cái.
Cây kim còn lại kia sẽ đi qua cổ vào mạch m.á.u rồi dần dần xâm nhập lên đầu của bà ta, hành hạ bà ta tới tận khi chết mới thôi.
2.
Mẹ ta là một bậc thầy châm cứu với kỹ thuật cao siêu.
Bà ấy hầu hạ bên người Thái Hậu nhiều năm, có thể làm dịu tật đau đầu cho Thái Hậu nên dần dần trở thành người tâm phúc của bà ta.
Đến tuổi*, mẹ ta rời khỏi hoàng cung, nên duyên vợ chồng với cha ta, một thợ mát xa lành nghề.
(*cung nữ đến độ tuổi nhất định mà không được thăng thức thì sẽ được ra khỏi cung)
Từ nhỏ ta đã được cha mẹ truyền dạy tinh túy kỹ thuật của họ.
Cha ta thành thật an phận, kỹ thuật mát xa của ông ấy tốt vô cùng. Mưa dầm thấm lâu, đương nhiên là ta học được hết.
Nhưng mẹ ta thì khác. Hồi ta còn nhỏ, mẹ thường xuyên ngẩn người nhìn về phía hoàng cung với vẻ mặt đầy ưu tư và sợ hãi.
Một lần nọ, ta lại đ.â.m sai vị trí trong lúc tập châm cứu, mẹ ôm ta đang khóc bù lu bù loa vào lòng.
"Sơ Nhi ngoan, không được thì thôi, chúng ta không học nữa nhé."
Khi ấy ta tèm lem nước mắt nước mũi, trốn trong lòng mẹ nũng nịu.
"Nhưng mẹ đã nói là, châm cứu không tử tế thì sẽ hại c.h.ế.t người mà."
"Sơ Nhi muốn giống mẹ, học thật giỏi rồi sau này vào cung châm cứu cho các vị quý nhân cơ!"
Bốp!
Đó là lần duy nhất mẹ đánh ta.
Giọng mẹ hơi run rẩy: "Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, con không được phép đi!"
"Sơ Nhi, ngày mai con hãy theo sư đệ Thanh Phong của ta xuôi về phía nam làm nghề y, rời xa kinh thành."
Ta mới rời nhà vài năm thì người trong cung đến.
Thái Hậu lấy cớ bệnh đau đầu tái phát để triệu mẹ ta vào cung chữa trị.
Cha ta ngồi trên bậc thang trước cửa, chờ, chờ mãi...
Chờ đến khi trăng treo đầu cành, cha lại chỉ đón được t.h.i t.h.ể lạnh ngắt của mẹ.
Trên đầu bà ấy cắm đầy kim bạc, thất khiếu bị mấy cây kim to nhất dài nhất đ.â.m thẳng vào.
Miệng vết thương vừa sâu vừa rộng. Đây là có người cố ý tra tấn mẹ ta, chọc kim vào thất khiếu và ngoáy mạnh khi bà ấy còn sống nên mới khiến bà ấy chảy m.á.u đến chết.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Người cha an phận thủ thường của ta luống cuống chân tay ôm lấy t.h.i t.h.ể người thương mà gào khóc, sau đó nhào về phía đám người trong cung như phát điên.
Bên cạnh Thái Hậu đâu có kẻ nào vừa, bọn chúng đánh cha ta ròng rã nửa canh giờ.
Chưa xong, một ả nữ tỳ còn rút hai cây kim dài nhất từ trên t.h.i t.h.ể mẹ ta, hung tợn đ.â.m vào hai mắt cha.
Bọn chúng chạy, trong nhà ta m.á.u chảy lênh láng. Những chuyện này là hàng xóm láng giềng nói cho ta khi ta chạy về kinh thành.