Chầm Chậm Thôi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-15 15:12:41
Lượt xem: 89
Lúc tôi nói muốn đi bệnh viện thăm Tô Dư với Chu Kỳ thì phản ứng đầu tiên của anh là nhìn chằm chằm tôi một cách cảnh giác.
Tôi giả như không nhìn thấy: "Không được sao?"
Qua vài giây Chu Kỳ mới lên tiếng: "Được."
Có thể là gần đây hiệu quả trị liệu khá tốt nên sắc mặt Tô Dư tốt hơn rất nhiều, gặp mặt hàn huyên vài câu cô ấy bỗng nhiên nói rằng muốn xuất viện đi làm.
"Em biết mình không có khả năng khỏi hẳn nhưng những ngày tháng cuối cùng này em vẫn muốn có cuộc sống như một người bình thường, được không anh?"
Vẻ mặt cô ấy nhìn Chu Kỳ tràn đầy mong đợi.
Anh sao có thể cự tuyệt được.
Chu Kỳ nói muốn sắp xếp cho Tô Dư vào công ty của anh nhưng Tô Dư lập tức lắc đầu từ chối.
"Không được đâu, như vậy chẳng phải đi cửa sau sao? Em muốn đường đường chính chính tìm một công việc bằng năng lực của mình."
Không ngoài dự đoán, Chu Kỳ tìm đến tôi.
"Tiền lương của cô ấy anh sẽ trả, em không cần sắp xếp công việc gì cho cố ấy cả, sẽ không ảnh hưởng đến em."
Tôi không nhịn được nhếch môi, giọng nói có chút giễu cợt: "Chu Kỳ, rốt cuộc anh coi em là cái gì?"
Anh hơi sững sỡ.
Sau đó thở dài: "Nhưng mà cô ấy bị bệnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cham-cham-thoi/chuong-6.html.]
Đúng vậy, cô ấy bị bệnh, bị ung thư, sắp chết.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Cho nên cô ấy muốn cái gì thì những người khỏe mạnh như chúng tôi đều phải vô điều kiện nhân nhượng.
Hồi lâu sau tôi rút một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho anh, giọng nói lạnh nhạt: "Đây là phương thức liên hệ của nhân sự, anh bảo cô ấy gửi CV vào, sẽ đi phỏng vấn như bình thường."
Cuối cùng Chu Kỳ vẫn không nhận tấm danh thiếp kia.
Anh chỉ dùng một loại ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn tôi, giống như đây là lần đầu tiên quen biết tôi:
"Ôn Từ, em tính toán chi li cùng một người sắp c.h.ế.t như vậy khiến tôi sợ hãi thật đấy."
Mãi tới khi Chu Kỳ đã đi rất xa rồi tôi vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cố gắng duy trì một chút thể diện cuối cùng.
Cho đến lúc có một cô gái đi tới vỗ vai tôi, nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai: "Chị ơi quần chị bị dơ rồi."
Tôi lấy lại tinh thần cảm ơn cô bé.
Đúng là sáng nay khi ngủ dậy tôi cứ cảm thấy đau lưng, lúc nãy ở hành lang bệnh viện thì kỳ kinh nguyệt đã tới.
Tất cả sự chú ý quan tâm của Chu Kỳ đều dành cho Tô Dư, thậm chí không để ý tới việc tôi đi qua cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh rồi lại vào WC một lần.
Rất nhiều năm trước vào lần đầu tiên tôi có kinh nguyệt, đúng lúc đang ở trường học nên thực sự khiến tôi nhếch nhác bối rối. Vẫn là Chu Kỳ đi quầy bán quà vặt ở trường mua băng vệ sinh giúp tôi, còn cởi áo khoác đồng phục của mình ra thắt vào hông cho tôi.
Nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là Chu Kỳ mười bốn tuổi mà thôi.