Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cha Quý Nhờ Con - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:57:04
Lượt xem: 426

Lỗ Nhĩ Cách vô cùng phấn khích, mục tiêu lớn nhất đời hắn chính là g.i.ế.c ta.

"Lỗ Nhĩ Cách, cái tên hèn nhát này, cả đời này ngươi cũng đừng hòng bắt được ta."

Thà rằng bị hắn bắt, ta thà tự sát ngay tại chỗ còn hơn.

"Trường Anh," Tống Vô Vọng đột nhiên nói: "Nàng đi trước đi, ta bọc hậu."

Ta nhìn Tống Vô Vọng, mắng: "Nói nhăng nói cuội! Muốn đi thì cùng đi."

"Ta sẽ không có chuyện gì đâu."

Hắn thúc ngựa chắn trước mặt ta, bỗng nhiên ngã xuống khỏi lưng ngựa, ta kêu lên thất thanh: "Tống Vô Vọng!"

Nhưng ngay sau đó, đầu ta như bị mũi tên sắc bén xuyên qua, đau đến mức trước mắt tối sầm...

"Cố Trường Anh!"

Ý thức cuối cùng còn sót lại, là hình ảnh Tống Vô Vọng đỡ lấy ta.

Lần nữa tỉnh lại, đã là ba ngày sau, ta nằm trên giường ở nhà, cha ta đang canh giữ bên cạnh.

"Gặp Tống Vô Vọng chưa?"

"Gặp rồi, đang ở phòng bên cạnh. Bị thương rất nặng!"

Cha ta nói rất nhiều, ngày hôm đó Tống Vô Vọng đã một mình bảo vệ ta suốt một khắc đồng hồ, khi cha và Thái tướng quân dẫn binh lính tới nơi, Tống Vô Vọng đã g.i.ế.c c.h.ế.t Lỗ Nhĩ Cách, bản thân hắn cũng chỉ còn thoi thóp.

"Con biết rồi." Ta nhắm mắt lại, cha ta lo lắng hỏi: "Con đang yên đang lành sao lại ngất đi?"

Ta buồn bã nói: "Con muốn ngủ một lát, cha ra ngoài đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cha-quy-nho-con-xjwo/chuong-12.html.]

Cha ta do dự một lúc, rồi mở cửa đi ra ngoài. Nhắm mắt lại, trước mắt ta hiện lên dung mạo của Tống Vô Vọng.

Nhưng không phải là bây giờ, mà là mười năm trước, khi chúng ta còn nhỏ, cùng nhau ở thao trường theo cha học võ, Tống Vô Vọng thời niên thiếu.

Ngày đó hắn nói: "Cố Trường Anh, ta nhất định có thể đánh bại ngươi, ngươi đừng có đắc ý."

Sau đó, hắn bị ta một quyền đánh cho mũi chảy máu. Là tám năm về trước, cùng ta đánh bọn thổ phỉ, Tống Vô Vọng lúc đó nói:

"Dám bắt nạt Cố Trường Anh, thì bước qua xác ta, Tống Vô Vọng này đã!"

Là năm năm trước, đưa ta về kinh thành gặp cha mẹ hắn, đêm tân hôn, Tống Vô Vọng nói: "Ta biết nàng không thích kinh thành, cảm thấy buồn chán tẻ nhạt, ta hứa với nàng, trong vòng năm năm, ta nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa việc nhà, cùng nàng về Đài Thành."

Là bốn năm về trước, khi hắn dẫn binh xuất chinh, dắt ngựa đứng ở cửa thành từ biệt ta, Tống Vô Vọng. Ngày đó hắn nói: "Trường Anh, chờ ta trở về."

Chờ đợi này...

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Tướng quân!" Hạnh Nhi vọt vào phòng, "Người mau đi xem cô gia đi, đại phu nói cô gia e rằng... e rằng không xong rồi."

Ta vội vã đi sang phòng bên cạnh. Tống Vô Vọng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, nửa người trên bị băng gạc quấn chặt, lộ ra vết m.á.u loang lổ.

Đại phu nói: "Bị thương quá nặng, có hai chỗ tổn thương đến nội tạng, thật sự nguy hiểm."

Ta ngã ngồi xuống mép giường, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Bốn năm trước, Tống Vô Vọng nhận được binh phù của tổng binh, điểm binh sáu vạn tấn công Bắc Manh.

Chín tháng sau hắn đại thắng trở về, nhưng cùng ngày hôm đó, Tiên đế đã hôn ám, ban hôn cho hắn và Trường Lạc Quận chúa.

Ngày Trường Lạc Quận chúa vào cửa, ta đang sinh nở, Tống Vô Vọng vội vã chạy tới, ta hỏi hắn: “Chúng ta là thanh mai trúc mã, đã ước hẹn cả đời cả kiếp sẽ không có ai khác, tại sao chàng không nói với Thánh thượng, không từ chối?"

Tống Vô Vọng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, vành mắt đỏ hoe: "Trường Anh, hiện tại ta vẫn có thể cam đoan với nàng, giữa hai chúng ta sẽ không có ai khác. Ta cưới nàng ta, là vì Thái tử. Thánh thượng hôn ám, Thái tử muốn bức cung. Nhưng chuyện này rất khó, chúng ta chỉ có thể từ từ mưu tính. Trước lúc đó, chúng ta phải ổn định Thánh thượng và mọi người, phải ngoan ngoãn nghe lời."

Ta hiểu lời hắn nói, Thánh thượng hôn ám vô năng, bốn vị hoàng tử tranh đấu long trời lở đất, bá tánh sống không dễ dàng, ngay cả quân lương của Đài Thành cũng không phát đủ.

Thánh thượng không thoái vị, tất cả mọi người đều không có cuộc sống yên ổn. Thế nhưng, đạo lý ta đều hiểu, nhưng sự uất ức nghẹn khuất trong lòng ta lại không vì thế mà tiêu tan.

Loading...