CHA MẸ CHỦ NGHĨA TỰ DO - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:53:27
Lượt xem: 251
3
“Không được, không được đâu! Mẹ ơi, cha không thể cùng mẹ lên tàu lượn được!” Tôi kích động mở miệng, thanh âm không lớn nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe rõ.
“Đều là con, là con quên mất cha cũng sợ độ cao, bằng không sẽ không nhất quyết để con phải đi cùng mẹ.” Tôi gấp đến mức chảy nước mắt, nài nỉ, “Mẹ à, xin lỗi mẹ, nhưng mẹ đi một mình được không?”
Những du khách còn chưa kịp tản đi giờ đây lại bắt đầu nghị luận, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía cha mẹ tôi đều tràn ngập khinh thường.
“Hoá ra chính mình sợ độ cao, nhưng lại ép con gái lên tàu lượn, đây mà là cha ruột sao? Cái này khác gì đẩy người ta vào chỗ ch/ết chứ?”
“Cô bé này thật đáng thương. Bọn họ không phải tự xưng là cha mẹ thế hệ mới sao, xem chừng chỉ làm làm màu thôi, còn thực tế thì ích kỉ độc ác không ai bằng.”
Chuyện bọn họ lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.
Quần chúng xung quanh chỉ trỏ bọn họ, những du khách này thúc giục bọn họ đưa ra quyết định.
Tiếng thúc giục, tiếng nghị luận vang lên không ngớt, sắc mặt cha mẹ tôi càng lúc càng xấu, tiến thoái lưỡng nan.
Ánh mắt trêu chọc khinh miệt của đám người khiến bọn họ suy sụp.
Đột nhiên, cơ thể mẹ tôi lảo đảo, sau đó mềm nhũn ngã xuống.
Cha tôi nhanh tay đỡ được bà ấy.
Tiếng kinh hô vang lên bốn phía, cha tôi dùng kiểu bế công chúa ôm mẹ tôi vội vàng đi ra ngoài, thuận tiện từ chối sự giúp đỡ của những nhân viên công tác cùng vị bác sĩ nhiệt tình có mặt tại đó.
Tôi tiến lên vài bước, sau khi nhắc nhở nhân viên công tác rằng thiết bị có vấn đề, liền vội vàng cất bước đi theo hai người họ ra bên ngoài.
Mới vừa mở cửa xe, mẹ tôi đã tỉnh lại, bà ấy giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.
“Mày muốn hại ch/ết cha mẹ sao?” Bà ấy thở hổn hển, oán độc nhìn tôi chằm chằm, làm gì có dáng vẻ hiền lành từ ái trong video up lên mạng nữa chứ.
Trên mặt tôi hiện lên dấu tay rõ ràng, mẹ tôi chưa hết giận, lại giơ tay muốn cho tôi một cái tát nữa nhưng bị cha tôi cản lại.
Ông ấy b.ắ.n ánh mắt lạnh băng nhìn tôi, nhưng lại nhẹ giọng trấn an mẹ: “Anh biết bảo bối của anh hôm nay chịu uất ức, nhưng để người khác nhìn ra nó bị thương sẽ không tốt đâu.”
“Nhưng mà…”
“Biện pháp trừng phạt còn nhiều lắm, em đánh nó mà bị đau tay sẽ khiến anh đau lòng đấy.”
Nói xong ông còn cầm tay mẹ tôi, thổi thổi vài cái.
Me tôi lúc này mới thẹn thùng dừng lại, hung hăng lườm tôi, quay đầu nhìn video trên điện thoại, luống cuống tay chân liên hệ với đoàn đội để giải quyết.
“Hôm nay con chọc cho mẹ con mất hứng, về đến nhà liền cút vào phòng tự sám hối đi.” Ánh mắt cha tôi hung ác như muốn xé tôi thành trăm mảnh, làm gì có dáng vẻ dịu dàng cưng chiều nào.
“Con biết rồi.” Tôi ngoan ngoãn trả lời, không hề bất ngờ với phản ứng của bọn họ. Bởi đây là thủ đoạn hai người họ vẫn quen dùng.
Căn phòng sám hối tối đen không chút ánh sáng, tôi bị trói chặt, nhét vào trong chiếc hòm gỗ kín mít.
Hòm không lớn, chỉ khoảng tám mươi phân, tôi cuộn tròn cả người lại, run rẩy nằm ở bên trong, không thể nhúc nhích cục cựa.
Tôi cố gắng duy trì tư thế này, tận lực giữ cho hô hấp được ổn định, đề phòng không khí không đủ, gây ra tuvong.
Năm năm tuổi, khi tôi sốt cao mãi không hạ, mẹ tôi đột nhiên hứng thú muốn dẫn tôi đến bờ biển nghịch nước.
Bà ấy nói: “Sốt thì đi tắm nước lạnh là hạ ngay ấy mà.”
Tôi bị cơn sốt thiêu đốt đến khó chịu, không muốn nghe lời bà, không tình nguyện khóc lóc vùng vẫy.
Cha mẹ bị tiếng khóc của tôi làm phiền, đồng thời nhớ tới phương pháp “trừng phạt” trước kia họ đã từng xem này, vì thế liền đem tôi lúc đó đang khóc nháo không ngừng trói chặt lại, nhét vào trong hòm, dù tôi có khóc lóc cầu xin như thế nào cũng không chịu thả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cha-me-chu-nghia-tu-do/chuong-2.html.]
Bọn họ ném đứa con bé xíu như tôi vào tầng hầm, quay đầu đi lập tức quên mất.
Chờ tới khi họ nhớ ra tôi, đã qua một đêm.
Cũng may chiếc thùng đó không hoàn toàn kín, tôi dựa vào chút không khí ít ỏi mà sống sót, sau khi chỉ còn lại chút hơi tàn, được bọn họ đưa tới bệnh viện.
Chờ đến lúc tôi tỉnh lại, mẹ tôi lập tức hỏi tôi đã đồng ý hay chưa. Tôi sợ hãi liên tục gật đầu, mẹ tôi rất hài lòng, không đợi tôi khỏe lại đã lôi tôi đến bờ biển.
Lần đó, cha tôi vì muốn dỗ dành mẹ vui vẻ, cầm s.ú.n.g b.ắ.n nước đuổi theo, liên tục b.ắ.n vào người tôi, không cho phép tôi né tránh.
Tôi bị nước b.ắ.n cho toàn thân ướt đẫm, đến mức phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Mẹ tôi thấy vậy thì mặt mày hớn hở, cũng không thèm để ý đến tôi đã ướt sũng, quay người rời đi tận hưởng thế giới chỉ có hai người bọn họ.
Tôi cuộn mình trước cửa phòng, nghe bên trong tình nùng ý mật, lạnh đến phát run cũng không dám quấy rầy, sợ lại bị họ tra tấn.
Thẳng cho đến sáng sớm ngày hôm sau, tôi được nhân viên vệ sinh của khách sạn phát hiện ra.
Một đêm sốt cao, lại nhiễm lạnh, tôi bị viêm phổi.
Từ đó về sau, chỉ cần chọc cho mẹ tôi mất hứng, hai người họ sẽ nhốt tôi tại nơi này.
Phương pháp này vừa không lưu lại vết thương trên người tôi nhưng lại khiến tôi sợ hãi, ngoan ngoãn nghe lời răm rắp.
Dần dần, tôi quả thật nghe lời răm rắp, cũng bắt đầu sợ bóng tối.
Trong không gian tối đen, tôi không thể ước tính bây giờ là mấy giờ rồi.
Không biết đã qua bao lâu, đại não dần dần thiếu dưỡng khí, khi tôi sắp ngất đi, cửa phòng bị mở ra.
4
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng bước chân từ xa đến gần vô cùng rõ ràng, cuối cùng dừng ở trước chiếc hòm đang nhốt tôi.
Nắp hòm được mở ra, hô hấp một lần nữa được thông, tôi há to miệng thở dốc, tham lam hít thở không khí xung quanh, hô hấp cũng dần ổn định lại.
Sắc mặt cha tôi lạnh như băng, ngữ điệu không nhanh không chậm, giống như đang nói chuyện cùng một kẻ xa lạ.
Ông ta nói: “Đây là kết cục khi chọc giận mẹ con. Nhớ cho thật kĩ vào! Cút về phòng, nếu không có sự cho phép của chúng ta, cấm bước ra ngoài nửa bước.”
Khi trở về phòng mình, đã là mười hai giờ đêm.
Chỉ còn chín tiếng nữa là môn thi đầu tiên bắt đầu.
Tôi chỉnh đồng hồ báo thức, chuẩn bị cẩn thận các vật dụng cần thiết trong phòng thi, lại nói một chút tình huống của mình cho giáo viên chủ nhiệm, nhờ cô ấy chuẩn bị giúp tôi một phần giấy bút dự phòng.
Cô chủ nhiệm vốn khá trẻ, quan hệ với tôi vốn không tồi, liền lập tức đồng ý.
Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ, tôi lại kiểm tra một lần nữa, xác định chắc chắn đầy đủ sau đó mới lên giường đi ngủ.
Nhưng mà, sáng hôm sau, thứ đánh thức tôi không phải tiếng chuông đồng hồ mà là ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ.
Tôi theo bản năng nhìn về phía đồng hồ ở tủ đầu giường, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, bật khỏi giường.
Hiện giờ đã tám rưỡi, mà đồng hồ báo thức tôi đặt lại không hề kêu, vậy chỉ có thể là có người cố ý tắt báo thức đi.
Từ giờ tới khi cuộc thi bắt đầu chỉ còn ba mươi phút, khoảng cách từ nhà tôi tới trường thi cũng đúng ba mươi phút!
Nhàn cư vi bất thiện
Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất làm vệ sinh cá nhân, rồi chạy tới bàn học lấy dụng cụ học tập cùng giấy bút đã chuẩn bị sẵn.
Ngay sau đó, đầu óc tôi ong lên một tiếng, cả người lạnh toát.
Tất cả đồ dùng hôm qua tôi chuẩn bị cùng phiếu dự thi đã không cánh mà bay.