Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHA MẸ CHỦ NGHĨA TỰ DO - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-01-26 12:52:38
Lượt xem: 279

1

 

“Ương Ương, nhanh lên nào, sắp tới lượt chúng ta rồi!” Mẹ tôi hưng phấn thúc giục, bên tai là tiếng cười nói hoan hô không ngừng. 

 

Tôi ngây ngốc ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh. Phía trước chính là tàu lượn siêu tốc đang di chuyển với tốc độ chóng mặt, cùng với đó là tiếng thét chói tai kinh tâm động phách. 

 

Tôi giật mình đứng sững tại chỗ, hai chân như nhũn ra, hơi thở dồn dập, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh. 

 

Tôi đã sống lại, sống lại năm mươi tám tuổi, vào một ngày trước khi kì thi đại học diễn ra. 

 

Mẹ tôi thấy tôi mãi không phản ứng, bất mãn nhíu chặt mày, vội vàng bước tới đẩy tôi. Tôi bị đẩy một cái, cả người lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống. 

 

Chân mày cau chặt của mẹ tôi lập tức giãn ra, cười vui vẻ: “Con xem kìa, đi đường thôi mà cũng suýt ngã được.” 

 

Tôi nhìn bà, hốt hoảng, như thấy được hình ảnh bản thân tuyệt vọng nhảy lầu quyên sinh.

 

Ôm một tia hi vọng cuối cùng đối với bọn họ, tôi nhẹ nhàng giữ chặt ống tay áo mẹ, cẩn thận năn nỉ, “Mẹ ơi, con sợ lắm, con không muốn lên đâu.” 

 

Nụ cười của mẹ tôi lập tức tắt ngấm, sắc mặt lạnh lùng, bên cạnh là cha tôi vẫn đang nhăn nhó, nặng nề trách móc: “Con đã là người lớn rồi, có gì phải sợ nữa. Mau đến đây đi, đừng làm mẹ con thất vọng.” 

 

Lời này cũng giống y hệt đời trước. 

 

Mẹ tôi là người thuộc phái hành động, hai ngày trước khi thi đại học bà ấy tìm thấy khu tàu lượn siêu tốc này, ngày hôm sau liền nhất định phải đi, lôi kéo cả nhà cùng đi với nhau, còn nói rằng đây là muốn tôi thả lỏng trước kì thi. 

 

Tôi mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng, chỉ cần nhìn từ xa hai chân đã như nhũn ra, vô cùng sợ hãi, đau khổ cầu xin bọn họ đừng đưa tôi lên. Nhưng hai người họ đã hạ quyết tâm, vừa đ.ấ.m vừa xoa, nửa lôi kéo nửa cưỡng ép tôi. Mẹ tôi vì muốn theo đuổi cảm giác kích thích còn cố ý kéo tôi ngồi vào hàng ghế đầu tiên, cha tôi xung phong nhận việc đứng ở dưới đất trông coi đồ đạc. 

 

Tàu lượn vừa xuất phát, trước mắt tôi như biến thành một màu đen vô tận, chỉ cảm thấy nhức đầu chóng mặt muốn nôn, hô hấp dồn dập. 

 

Thật vất vả mới hoàn thành một vòng, nhưng tàu lượn lại không dừng lại ở vị trí vốn phải dừng, ngược lại nó rơi thẳng xuống, lao về phía vòng bảo hộ.

 

Tôi và mẹ ngồi ở hàng đầu tiên, người đầu tiên gặp nạn chính là chúng tôi. 

 

Mắt thấy sắp gặp nguy hiểm, mẹ tôi lập tức nghiêng về phía tôi, đẩy tôi về phía trước hòng lấy cơ thể tôi che chắn cho bà. 

 

Tôi bị ép nhận hết lực va chạm, theo bản năng dùng cánh tay bảo vệ các cơ quan trọng yếu. Cũng may động cơ dừng lại đúng lúc, không tạo thành thương vong tính mạng. 

 

Nhưng cánh tay phải của tôi bị gãy xương, nằm hôn mê mấy ngày ở giường bệnh, bỏ lỡ kì thi đại học. 

 

Sau khi tỉnh lại, tôi đỏ mắt chấn vấn bọn họ, bọn họ lại chỉ đơn giản ném lại một câu: “Bảo vệ mẹ là chuyện con phải làm. Học lại một năm là được rồi, con còn muốn thế nào nữa.” 

 

Sau sự cố, ban tổ chức khu vui chơi muốn bồi thường cho tôi, lại bị hai người họ dùng lời lẽ chính nghĩa từ chối: “Tất cả mọi người đều không mong muốn tình huống này phát sinh. Nói đi cũng phải nói lại, Lạc Ương cũng có một phần trách nhiệm, nếu nó không đi lên tàu lượn cũng sẽ không gặp phải tai nạn này.” 

 

Bọn họ vốn được mệnh danh là cặp đôi chủ nghĩa, sau khi sinh tôi ra thì lại muốn theo chủ trương cha mẹ thời đại mới, làm bạn cùng con. 

 

Trải qua chuyện này, bọn họ lại càng nổi tiếng, có mấy trăm ngàn fan theo dõi, trở thành hot douyin.

 

Tôi lại bởi vậy mà bị trầm cảm, dù đi học lại một năm nhưng vẫn vô duyên với ngôi trường hằng mơ ước. 

 

Nhớ tới sắc mặt của hai người bọn họ ở đời trước, tôi đột nhiên ôm chặt cánh tay phải của mình, dường như đang cảm nhận lại một lần nữa cảm giác khủng hoảng tột độ cùng với sự đau đớn khi xương tay bị gãy. 

 

Tôi ngẩng đầu nhìn tàu lượn đang lăn bánh trước mặt, đáy lòng nhảy lên hận ý mãnh liệt cùng một chút hưng phấn. 

 

Nếu người mất đi thứ quan trọng nhất của mình chính là bọn họ, không biết cha mẹ yêu quý của tôi có thể dùng thái độ như đời trước đối diện với mọi chuyện hay không? 

 

2

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cha-me-chu-nghia-tu-do/chuong-1.html.]

“Đi mau đi, đến lượt chúng ta rồi! Hàng ghế đầu tiên là vị trí kích thích nhất đấy, chúng ta mau đến ngồi vào đó thôi.” 

 

Tàu lượn đã dừng lại, du khách lần lượt đi xuống, rất nhanh sẽ đến lượt của chúng tôi. 

 

Cũng giống kiếp trước, mẹ tôi hưng phấn lôi kéo tôi tới gần, cha tôi xung phong ở lại để trông chừng đồ đạc. 

 

Tôi đứng tại chỗ, hai chân như gắn chặt xuống đất, không hề nhúc nhích, mặc kệ mẹ tôi có lôi kéo cỡ nào cũng không di chuyển. 

 

Mẹ tôi kéo tôi vài lần, thấy tôi còn đứng nguyên, nhất thời nổi giận: “Lạc Ương, tùy hứng cũng phải có lúc thôi chứ! Đây là nơi công cộng, đừng làm loạn nữa, mau cùng mẹ đi lên nào!” 

 

Phía sau tôi, mọi người xếp thành hàng dài, thấy chúng tôi không di chuyển liền bắt đầu khó chịu: “Rốt cuộc có lên hay không?! Không chơi thì đi ra chỗ khác đi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi nữa!” 

 

Nhân viên công tác ở đằng trước cùng những du khách khác nhất thời đều nhìn về phía chúng tôi, thúc giục bằng ánh mắt. 

 

Mẹ tôi gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, chỉ đành thấp giọng giải thích với bốn phía xung quanh. 

 

Đồng thời hai người họ cùng nhau dùng sức, ý đồ muốn ép tôi đi lên tàu lượn. 

 

Mắt thấy tôi sẽ lên tàu, hai người cùng lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.

 

Nhưng không đợi bọn họ vui vẻ, tôi đột nhiên quay đầu lại, quỳ xuống, hai tay gắt gao ôm chặt lấy chân mẹ, không quan tâm mặt mũi mà lớn tiếng gào khóc: “Cha, mẹ, con sợ độ cao, đi lên đó con sẽ c.h.ế.t mất! Ngày mai con còn phải thi đại học, hai người buông tha cho con được không?” 

 

Nửa hơi cha mẹ tôi còn chưa kịp thở ra cứ thế nghẹn trong cổ họng, biểu cảm sượng cứng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. 

 

Ba người chúng tôi hấp dẫn không ít ánh mắt, hiện tại có náo nhiệt để xem, bản tính tò mò đã khắc sâu vào trong DNA mỗi người liền được gợi lên, rất nhanh đã có một đám người vây quanh chúng tôi, một số người còn rút điện thoại ra quay video lại. 

 

Thấy thế, tôi thừa thắng xông lên, hướng về mọi người xung quanh dập đầu điên cuồng, “Cô chú, cầu xin mọi người giúp cháu khuyên nhủ cha mẹ cháu, cháu sợ độ cao, đi lên tàu lượn này sẽ ch//ết mất! Ngày mai cháu phải tham gia kì thi đại học rồi, mong mọi người giúp cháu với! Cháu xin mọi người mà!” 

 

Lời nói của tôi khẩn thiết, nước mắt như mưa, đám người xung quanh nghe hiểu được bắt đầu nghị luận, chỉ trỏ cha mẹ tôi. 

 

Nhàn cư vi bất thiện

“Tôi học ngành Y, em gái này nói đúng đấy, người mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng nếu ngồi tàu lượn siêu tốc đúng là có khả năng sẽ mất mạng.” 

 

“Trời ơi, đây là kiểu cha mẹ gì vậy, ngày mai thi đại học mà hôm nay còn bắt con gái mình ngồi tàu lượn, có khác gì gi/ết người đâu cơ chứ. Tôi không tin bọn họ không biết cô bé này có chứng sợ độ cao!” 

 

“Mọi người có cảm thấy hai người kia nhìn rất quen không, giống như CP đang hot trên douyin đấy.”

 

Mắt thấy tiếng nghị luận xung quanh ngày càng nhiều, lại không ngừng có người rút điện thoại ra quay lại, sắc mặt cha mẹ tôi khó coi đến cực điểm. Bọn họ miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc, nhanh chóng đỡ tôi đứng dậy.

 

“Con bé này, cha mẹ chỉ muốn con thả lỏng trước kì thi một chút, nếu con không muốn thì chỉ cần nói với mẹ là được rồi, mẹ sẽ không cưỡng ép con. Đứng lên nào, đừng làm mất thời gian của mọi người.” 

 

Lời mẹ tôi dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt nhìn tôi hung ác đầy cảnh cáo, nói mấy câu liền biến tôi thành đứa trẻ không biết điều mà làm loạn. 

 

Tôi thuận thế đứng dậy, bà nương theo đó giải thích với du khách xung quanh, “Nếu con đã không muốn đi, vậy chúng ta…” 

 

“Mẹ!” Tôi ngắt lời bà: “Tuy rằng con không thể lên tàu cùng mẹ chơi, nhưng con cũng không muốn khiến mẹ mất hứng, cho nên quyết định để cha cùng mẹ chơi tàu lượn, con sẽ ở dưới này trông chừng đồ đạc thật kĩ.” 

 

Lời tôi nói vừa hiểu chuyện lại dịu dàng, không ít người xung quanh gật gù đồng tình. 

 

Cơ thể cha tôi cứng đờ, vẻ hồng hào trên mặt lập tức rút đi, ông ấy cắn môi, muốn nói lại thôi. Ánh mắt ngoan lệ của mẹ b.ắ.n thẳng về phía tôi, tôi lại vẫn cười ngoan ngoãn với bà. 

 

Cuối cùng, cha tôi cũng không thể ném ra lời cự tuyệt. 

 

Ông ấy sợ, sợ tiêu đề hotsearch ngày mai sẽ thành “Hình tượng douyin hot sụp đổ”, “Hot douyin trăm nghìn fan sợ độ cao nhưng lại ép buộc con gái của mình”.

 

Bọn họ rất để ý đến hình tượng bản thân đã nhọc công xây dựng, chỉ có thể cắn răng, cẩn thận bước từng bước về phía trước. 

 

Nhưng bọn họ còn chưa đi được mấy bước, tôi đã một lần nữa tiến lên, túm chặt lấy hai người họ. 

Loading...