Cây Muốn Lặng, Mà Gió Chẳng Chịu Ngừng - Chương 9 - Hết!
Cập nhật lúc: 2024-12-17 16:28:09
Lượt xem: 2,902
Giữa đám đông, một sinh viên luật về quê thăm nhà đã đứng ra phổ biến pháp luật, nói rằng kết quả tốt nhất cho Lưu Ngọc Quốc là bị phạt tội h.i.ế.p dâm chưa thành, nhưng nếu xử phạt tối đa cũng phải ngồi tù ba năm.
Mẹ của Lưu Ngọc Quốc vừa khóc lóc thảm thiết vừa nghiến răng nghiến lợi thề rằng sẽ băm mẹ tôi ra thành trăm mảnh.
Nhưng bất kể là "chưa thành" hay "đã thành", danh tiếng của mẹ tôi cũng đã hoàn toàn sụp đổ.
Hàng xóm xung quanh chỉ trỏ, bàn tán không ngớt:
"Ngay trước mắt chồng và mẹ chồng mà còn dám ngủ với gã đàn ông độc thân, phải đói khát đến mức nào mới làm được vậy?"
"Thế chồng bà ta thì sao? Đúng là vô dụng, còn không bằng một lão độc thân nữa."
Lũ trẻ con trong làng cũng học theo, tụ tập quanh Giang Khải để chế giễu, gọi nó là con của đồ đàn bà hư hỏng.
Người chịu đựng nhiều nhất chính là ba tôi.
Ông lớn lên ở đây, bạn bè và hàng xóm đều là chỗ thân quen từ nhỏ.
Trước kia ông là niềm tự hào của làng: nhà cửa, xe cộ đàng hoàng trên thành phố, ai cũng ngưỡng mộ.
Giờ thì hay rồi, đội cái nón xanh ngay trước mắt bao người, trở thành trò cười cho cả làng.
Ông không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.
Trong cơn giận dữ, ông đòi ly hôn với mẹ tôi.
Không ngờ mẹ tôi lại đồng ý ngay lập tức.
Nhưng bà ta đặt điều kiện: phải đưa cho bà hai mươi vạn.
"Tôi không quan tâm anh bán nhà hay bán xe, nếu không đưa tôi hai mươi vạn thì đừng hòng ly hôn."
Mẹ tôi như hóa điên, trước kia bà luôn nghe lời ba tôi, giờ trong mắt bà chỉ còn tiền.
Không có tiền thì bà không thể chữa được cái chân què của mình.
Không có tiền, bà sẽ phải sống cả đời dưới ánh mắt kỳ thị của mọi người.
Bà không chịu nổi nỗi nhục này.
Bà nội tức đến mức nhảy dựng lên:
"Tao đã sớm biết mày có gì đó không đúng."
"Đúng như tao đoán, hóa ra mày còn nuôi trai ở ngoài!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mẹ tôi lập tức giơ tay tát thẳng vào mặt bà nội.
"Mẹ kiếp, bà già c.h.ế.t tiệt này, trước đây tôi nhịn là cho bà chút mặt mũi, giờ bà thử lắm mồm thêm câu nữa xem?"
"Tôi thành ra thế này chẳng phải đều là tại bà sao!"
Cái tát mạnh đến mức suýt nữa làm bà nội ngã quỵ. Khí thế hùng hổ của bà nội lập tức tan biến, chỉ còn lại sự sợ hãi, ngoan ngoãn im lặng.
Lửa giận của mẹ tôi thì lại bùng lên dữ dội hơn, không ngừng phun trào khắp nơi.
Bà quay sang quát tôi:
"Tin nhắn trong điện thoại của tao là thế nào? Có phải mày gửi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cay-muon-lang-ma-gio-chang-chiu-ngung/chuong-9-het.html.]
"Chuyện gì mày cũng biết từ trước rồi đúng không?"
Tôi không muốn đôi co với bà, chỉ giả vờ ngây thơ đáp:
"Mẹ, mẹ nói gì thế? Hôm đó con chơi với em trai cả ngày, con chẳng biết gì hết."
Không moi được gì từ tôi, mẹ lại trút giận sang ba tôi:
"Giang Đại Vĩ, đã nói ly hôn thì mau chuẩn bị tiền đi!"
"Nếu dám giở trò, tôi sẽ đốt sạch cái nhà này! Đừng thách tôi, bây giờ chuyện gì tôi cũng dám làm đấy!"
Có lẽ bộ dạng điên cuồng của mẹ đã dọa sợ ba tôi.
Ông ta suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, nói sáng hôm sau sẽ cùng bà đi làm thủ tục ly hôn.
Nhưng không ngờ, trời còn chưa sáng, trong sân đã vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của mẹ tôi.
Tôi giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy ra ngoài xem thì thấy mẹ tôi đã nằm gục trong vũng máu.
Mẹ của Lưu Ngọc Quốc đang cầm xẻng, điên cuồng bổ từng nhát xuống đầu bà ấy.
"Mày tính kế khiến con trai tao phải vào tù!"
"Mày nghĩ mày chạy thoát được à? Không đời nào!"
Ba tôi sợ đến mức chỉ dám đứng nép một góc, không đủ can đảm xông lên ngăn cản.
Cuối cùng, hàng xóm nghe tiếng kêu mới chạy đến giằng lấy cái xẻng khỏi tay bà ta.
Nhưng khi đó, mẹ tôi đã không còn thở nữa.
Về sau tôi mới nghe người ta kể lại, sau trận cãi nhau với mẹ, ba tôi đi tìm hàng xóm để chơi bài.
Trong lúc tán gẫu, ông ta nói rằng ngày mai sẽ rời đi để làm thủ tục ly hôn.
Nhưng lời ấy truyền đến tai mẹ của Lưu Ngọc Quốc lại biến thành: Ba mẹ tôi sắp rời khỏi đây, định chạy trốn.
Bà ta làm sao chịu nổi điều đó?
Ngay trong đêm, bà ta trèo qua bức tường phía sau nhà bà nội, kiên nhẫn chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, rồi tóm được mẹ tôi khi bà ra ngoài đi vệ sinh.
Cứ như thế, mẹ tôi mất mạng trong oan ức.
Ngày đưa tang, sau khi quan tài được khiêng đi chôn cất, bà nội và ba tôi lén lút quay về chỗ mẹ ngã xuống.
Họ vừa quỳ vừa đốt giấy tiền, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Chúng tôi không hại c.h.ế.t cô, cô đừng quay về tìm chúng tôi."
Thật lòng mà nói, khi mẹ chết, tôi chẳng rơi nổi một giọt nước mắt.
Cũng giống như kiếp trước, khi tôi c.h.ế.t đi, bà còn chẳng buồn đến nhìn tôi lấy một lần.
Sau tang lễ, tôi thu dọn hành lý, mang theo giấy tờ và bắt chuyến tàu xuôi về phương Nam.
Lãnh đạo công ty đã phê duyệt đơn xin điều chuyển công tác của tôi, đưa tôi đến chi nhánh ở miền Nam.
Cuối cùng, tôi đã thoát khỏi nơi này, chính thức bắt đầu một cuộc sống mới.
Hết.