Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cây Muốn Lặng, Mà Gió Chẳng Chịu Ngừng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-17 16:27:48
Lượt xem: 2,024

Nhắn tin xong, tôi đi đến bên em trai đang xem ti vi say sưa:

 

"Đi nào, chị dẫn em đi gặp một người bạn. Anh ấy chơi game giỏi lắm đấy."

 

Vừa nghe nói đến chơi game, em trai liền nhảy cẫng lên vui mừng rồi theo tôi ra ngoài.

 

Đồng nghiệp của tôi đang chờ sẵn ở ngoài, vừa nhìn thấy em trai đã quàng vai bá cổ:

 

"Nghe chị em nói em chơi game đỉnh lắm, nào, để anh xem thử em lợi hại đến đâu nào, nhanh lên, vào đội đi!"

 

Tôi mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt bạn mình, sau đó quay người đi thẳng về nhà, chuẩn bị xem màn kịch hay sắp diễn ra.

 

Trong gian chính, tiếng người ồn ào vang khắp nơi.

 

Tiếng trò chuyện của người lớn hòa với tiếng trẻ con la hét, chẳng ai chú ý đến một bóng người lén lút trèo qua bức tường phía sau, lom khom mở cửa sổ phòng mẹ tôi và nhảy vào.

 

Khoảnh khắc ấy khiến tôi kích động đến mức tê cứng chân tay.

 

Tôi nhẹ nhàng rời khỏi chỗ núp, dùng sợi dây thép đã chuẩn bị sẵn khóa chặt cửa sổ phòng mẹ lại.

 

Xong xuôi, tôi chạy về phòng chính hét lớn:

 

"Ba, ba ơi! Không hay rồi, trong phòng mẹ có đàn ông!"

 

Tiếng hò hét náo nhiệt của bữa tiệc rượu lập tức im bặt, không gian như c.h.ế.t lặng.

 

Ba tôi lúc này đã uống khá nhiều, ông ngơ ngác quay sang hỏi:

 

"Con... con nói cái gì?"

 

Tôi làm bộ khoa tay múa chân:

 

"Trong phòng mẹ có đàn ông, ở trên giường, đắp chung một cái chăn... hai người..."

 

Chưa đợi tôi nói hết câu, ba người cô của tôi đã vội vàng chạy xông ra ngoài.

 

Ngay sau đó, cả đám người trong phòng cũng ùa ra theo.

 

Cảnh tượng tiếp theo diễn ra như tôi đã dự đoán: Lưu Ngọc Quốc bị tóm, trần truồng nằm sóng soài trên nền đất.

 

Mẹ tôi cũng tỉnh dậy giữa bầu không khí hỗn loạn ấy.

 

Bà vẫn đeo chiếc bịt mắt, không một mảnh vải trên người, vùng cổ và n.g.ự.c ửng đỏ, còn dính cả nước dãi nhìn vô cùng nhếch nhác.

 

"Đeo cả bịt mắt nữa à? Chơi bời cũng ra trò đấy!"

 

Có người cười cợt nói to.

 

Ba tôi lập tức tỉnh rượu, mặt ông tái mét.

 

Ông lao đến, túm lấy tóc mẹ tôi và đ.ấ.m túi bụi:

 

"Đồ đàn bà thối tha, tao đánh c.h.ế.t mày!"

 

Mẹ tôi bị đánh đến sững sờ, bà giãy giụa gào khóc thảm thiết, chiếc bịt mắt rơi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cay-muon-lang-ma-gio-chang-chiu-ngung/chuong-8.html.]

 

Khi thấy rõ tình hình trước mặt và cả gã đàn ông nằm dưới đất, bà và Lưu Ngọc Quốc đồng thanh hét lớn:

 

"Sao lại là mày?!"

 

Nhưng không thể không thừa nhận, mẹ tôi phản ứng rất nhanh.

 

Bà lập tức ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ba tôi, gào khóc biện minh:

 

"Chồng ơi, là hắn muốn cưỡng bức em! Mau báo cảnh sát đi!"

 

"Em... em uống chút rượu ở đây, say quá nên nằm ngủ trên giường. Em đâu có biết hắn vào lúc nào!"

 

"Chồng ơi, báo cảnh sát đi, bắt hắn lại!"

 

Lời vừa dứt, mẹ của Lưu Ngọc Quốc – bà ta chen qua đám đông, lao đến bảo vệ con trai mình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Nhưng khi nhìn rõ người nằm trên giường là mẹ tôi, bà ta trợn trừng mắt kinh ngạc, như thể không tin nổi những gì đang xảy ra.

 

"Bà... bà..."

 

Bà ta lắp bắp chưa nói được hết câu, mẹ tôi đã không quan tâm, vội vàng cầm điện thoại báo 110 để rửa sạch tội lỗi của mình.

 

Mẹ của Lưu Ngọc Quốc tức giận, ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa gào thét:

 

"Trời ơi, oan ức quá đi mà! Là bà ta nhắn tin gọi con trai tôi đến đây!"

 

"Bà ta chê bệnh viện quê chữa không khỏi chân, muốn quay lại thành phố để chữa trị nhưng lại không có tiền."

 

"Bà ta tìm đến nhà tôi, bảo sẽ gả con gái cho con trai tôi rồi lấy mười lăm vạn!"

 

"Bà ta sợ con gái không chịu nên nghĩ cách bỏ thuốc, rồi để con trai tôi gạo nấu thành cơm cùng con gái bà ta!"

 

"Trời ơi, ai mà ngờ bà ta lại tự mình nằm lên giường như thế này!"

 

"Chúng tôi bị bà ta tính kế rồi! Vậy mà bà ta còn dám báo cảnh sát, còn thiên lý nào nữa không đây?!"

 

Tiếng khóc thảm thiết của bà ta làm đám đông vây quanh càng thêm hưng phấn.

 

Mọi người tranh nhau vây lấy Lưu Ngọc Quốc, muốn moi ra thêm vài chuyện ly kỳ hơn.

 

Lưu Ngọc Quốc vốn là kẻ lười biếng và nổi tiếng bỉ ổi, cả đời chẳng biết liêm sỉ là gì.

 

Kiếp trước, dù đã cưới tôi, hắn vẫn quen thói lăng nhăng, suốt ngày gõ cửa nhà các góa phụ.

 

Bây giờ hắn bị đưa vào tình thế khó xử thế này, lại được dịp bêu xấu mẹ tôi, hắn càng thêm hả hê.

 

Hắn nhe răng cười nham nhở, cố tình bịa ra những lời vừa bẩn thỉu vừa nhục nhã để nói.

 

Mẹ tôi tức đến mức run rẩy cả người, còn ba tôi thì không thể ngẩng mặt lên nổi giữa đám đông.

 

Chẳng mấy chốc, hai bên đã lao vào đánh nhau kịch liệt.

 

Cảnh sát đến nơi thì cả hai bên đều đã thương tích đầy mình.

 

Cuối cùng, họ đưa Lưu Ngọc Quốc đi.

Loading...