Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cây Muốn Lặng, Mà Gió Chẳng Chịu Ngừng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-12-17 16:26:33
Lượt xem: 2,615

Vừa nói, bà cố hết sức vươn tay định lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.

 

"Kì Kì, mau đưa điện thoại cho mẹ."

 

Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của bà, tôi chậm rãi đưa tay ra.

 

Nhưng ngay sau đó, tôi bất ngờ hất mạnh.

 

Chiếc điện thoại vẽ một đường vòng cung sắc lẹm trên không trung, rồi rơi xuống đất với âm thanh nặng nề.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của mẹ, đáy lòng ngập tràn căm hận.

 

Thì ra, bà cũng hiểu rõ cái bệnh viện ở quê trình độ kém thế nào.

 

Bà cũng biết, nếu chữa không thành công thì sẽ hủy hoại cả một đời người.

 

Thế nhưng, kiếp trước, bà vẫn nhẫn tâm đưa tôi từ bệnh viện lớn về cái phòng khám tồi tàn ở quê trong đêm.

 

Bà làm vậy chẳng khác gì tự tay hủy hoại tôi.

 

Nếu đã như vậy, thì bây giờ tôi càng không cần phải mềm lòng.

 

"Mẹ, con thấy bà nội nói đúng."

 

"Nhà mình còn bao nhiêu người phải lo, mẹ không thể ích kỷ như vậy được."

 

"Ba kiếm tiền đâu có dễ, tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

 

"Ngoài ra..."

 

Tôi nhìn về phía Giang Khải, người đang nằm trên giường phụ chơi game, cố tình lớn tiếng:

 

"Khải Khải chẳng phải vẫn muốn đổi một chiếc Switch (máy chơi game) mới sao?"

 

"Mẹ làm một ca phẫu thuật đã mất hơn mười vạn, sau này còn phải uống thuốc, còn cần chăm sóc, chắc chắn không còn tiền để đổi máy chơi game cho Khải Khải nữa."

 

"Em trai con thật đáng thương, đến lúc đó, bạn bè của em ấy ai ai cũng có máy mới, chỉ mình em ấy còn dùng máy cũ, chắc chắn sẽ bị người ta xem thường."

 

Tôi liếc mắt nhìn Giang Khải.

 

Quả nhiên, nó đã tức giận nhảy phắt từ giường phụ xuống, chạy thẳng đến bên mẹ tôi:

 

"Ba mẹ chẳng phải đã nói, tiền trong nhà đều là của con sao?"

 

"Con không cho mẹ tiêu đâu!"

 

Giang Khải bĩu môi, vừa hét vừa dùng tay đ.ấ.m vào người mẹ tôi.

 

Mẹ tái mét mặt, nhưng lại không nỡ đẩy Giang Khải ra.

 

Bà nội xem đủ trò hay, bèn kéo Giang Khải vào lòng:

 

"Được rồi, đừng giận nữa, bảo bối của bà. Bà không để mẹ con tiêu tiền của Khải Khải đâu."

 

"Bà sẽ trông chừng thật kỹ."

 

Thấy Giang Khải hài lòng gật đầu, bà nội quay lại trách móc mẹ tôi:

 

"Ở đâu chẳng chữa được bệnh? Cứ phải làm cả nhà ầm ĩ lên mới vừa lòng sao?"

 

Mẹ tôi vừa định cãi lại.

 

Đúng lúc đó, ba tôi cùng một hộ lý đẩy chiếc cáng vào phòng:

 

"Mẹ, đừng nói nhiều với bà ấy nữa. Làm theo lời mẹ đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cay-muon-lang-ma-gio-chang-chiu-ngung/chuong-4.html.]

 

"Bà ấy đúng là cái đầu gỗ, ích kỷ không ai bằng."

 

Nói xong, mặc kệ mẹ tôi giãy giụa và chửi mắng, ba tôi cùng hộ lý lập tức nâng bà lên cáng.

 

Bà nội đi theo phía sau, giả bộ đẩy cáng, miệng không ngừng nói:

 

"Con dâu cứ yên tâm đi, đảm bảo tốn ít tiền nhất, mà lại hồi phục nhanh."

 

"Bà già này biết cách chăm sóc người bệnh, nhất định sẽ chăm sóc con đến khi khỏe lại."

 

Trên cáng, mẹ tôi mở to mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

 

Đáng lẽ ánh mắt ấy sẽ khiến tôi cảm thấy hả hê vì đã trả được mối hận kiếp trước.

 

Thế nhưng, lúc này nó lại khiến tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

 

Bởi vì kiếp trước, chính tôi cũng mang ánh mắt ấy khi bị bà và ba tôi cưỡng ép đưa ra khỏi bệnh viện.

 

Dù tôi vùng vẫy, gào khóc cầu cứu suốt đường đi, bà vẫn không hề mảy may động lòng.

 

Thậm chí, để tôi không làm ồn, bà còn xúi Giang Khải nhét đôi tất hôi rình của nó vào miệng tôi.

 

Cả người tôi bị trói chặt, không thể nhúc nhích, giống như một con cừu non chờ bị làm thịt, hoàn toàn bất lực trước số phận.

 

Cảm giác đó vừa tuyệt vọng, vừa nghẹt thở.

 

Nhưng may mắn thay, lần này, tôi đã để mẹ tự mình trải nghiệm điều đó.

 

Trên chiếc xe trở về quê, mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi đầy phẫn nộ:

 

"Có phải mày gọi bà già đó đến không?"

 

"Đồ phản bội ăn cây táo, rào cây sung."

 

"Mày cứ đợi đấy, chờ tao khỏe lại xem tao xử lý mày thế nào."

 

Tôi không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn bà.

 

Mẹ à, bà sẽ không khỏe lại đâu.

 

Những ngày sắp tới, bà chỉ có thể thảm hại hơn bây giờ mà thôi.

 

 

Quả thật rất thảm hại.

 

Vừa rời khỏi bàn mổ, mẹ đã biết ca phẫu thuật này không thành công.

 

Bệnh tật ở trên người bà, bà rõ hơn ai hết sự khó chịu này.

 

Bà gào thét với bác sĩ phụ trách chính:

 

"Đồ lang băm, nếu tôi có di chứng gì, tôi sẽ kiện ông!"

 

Vị bác sĩ được mệnh danh là "thần y" chỉ thản nhiên cầm xấp giấy thông báo rủi ro đã ký sẵn, lạnh nhạt nói:

 

"Bất cứ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro nhất định, hiệu quả còn tùy thuộc vào cơ địa từng người."

 

"Tôi tin rằng, về nhà chăm sóc tốt thì sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng."

 

Có lẽ nhận ra mẹ không phải người dễ đối phó, đến ngày thứ ba ở viện, bác sĩ đã ngầm ám chỉ có thể làm thủ tục xuất viện.

 

Bà nội đương nhiên mừng như vớ được vàng.

 

Ngay lập tức, bà thuê xe đưa mẹ về nhà.

Loading...