Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cây Hòe Già Quỷ Dị - Chương 9: Kết

Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:11:51
Lượt xem: 627

Mẹ tôi đã tốt hơn nhiều, có thể ngồi dậy ăn cơm, cũng có thể xuống giường đi lại đôi chút.

 

Thấy chúng tôi đến, trên mặt bà hiện nét cười, ngoắc tay: "Tới đây nhanh lên, sao mấy đứa nhìn tiều tụy vậy?"

 

Tôi và em gái đều nhẹ đi tới ngồi xuống bên giường bà, mẹ giơ tay nhẹ nhàng sờ đầu của tôi giống như ngày xưa.

 

Chờ đến khi mẹ được xuất viện, chúng tôi liền đón bà về nhà.

 

Ba tôi cũng chỉ trụ được một tháng. Một tháng sau, bệnh viện thông báo ông ấy nửa đêm bị chảy m.á.u não, không thể cứu nổi. Từ giọng nói của bác sĩ, thế mà lại nghe được có đôi chút nhẹ nhõm...

 

Cũng đúng! Cái dạng nửa sống nửa ch.ết nằm trên giường như thế này của ông ấy hoàn toàn chỉ dựa vào sự chăm sóc của y tá, còn không bằng cứ như vậy ra đi.

 

Chúng tôi nhận tro cốt của ba đem về chôn bên cạnh ông nội và bà nội.

 

Sau ba lần bán cây, ba tôi để lại không ít tiền, đủ cho chúng tôi không cần phải ưu sầu vì cuộc sống được rất lâu.

 

Sức khỏe của mẹ tôi hồi phục rất tốt. Hiện tại, không còn bị cha mẹ chồng quản thúc hay chồng bào mòn, cả người mẹ tôi cũng sáng sủa hẳn lên.

 

Có thể là bởi vì bản thể đã bị chặt nên sức khỏe của tôi ngày càng kém, dần dần không ghi nhớ được chuyện nữa, người cũng trở nên lười biếng, suốt ngày chỉ ngẩn ngơ ở trong sân.

 

Cô em gái đần độn của tôi ngược lại trở nên tốt hơn. Con bé ôm em trai tụ tập ở ghế nằm bên cạnh, kể cho tôi nghe những chuyện lý thú đã phát sinh.

 

Hôm đó, tôi đang phơi nắng thì ông chú hai đột ngột đẩy cửa bước vào. Em gái hốt hoảng buông em trai xuống, cầm cây chổi bảo vệ tôi sau lưng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào ông chú hai.

 

Mẹ tôi cũng nhanh chóng từ trong nhà bước ra, trên mặt đầy nét khẩn trương.

 

Ông chú hai nở nụ cười, dưới ánh mắt đề phòng của mẹ và em gái, cất bước đến trước mặt tôi.

 

"Xem ra đã nghiêm trọng lắm rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì con sẽ hồn bay phách tán."

 

Tôi hiểu tình trạng của mình, suy nhược cười với ông ấy. Việc đã đến mức này cũng xem như là số mệnh của bản thân.

 

Mẹ tôi thấy ông chú hai không giống như là muốn làm tổn thương tới tôi bèn vội quỳ rạp xuống đến trước mặt ông ấy: "Chú hai! Con bé Ninh là đứa trẻ tốt, cầu xin chú cứu nó."

 

Em gái cũng ném cây chổi, quỳ xuống theo.

 

Ông chú hai nhìn tôi, lại nhìn mẹ và em gái, khẽ thở dài giống như đã quyết định gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cay-hoe-gia-quy-di/chuong-9-ket.html.]

 

"Ông chú có thể giúp con di chuyển hồn phách, tiếp tục bám vào một thân cây khác nhưng như vậy thì bản thân sẽ không còn tu vi, ký ức cũng biến mất theo."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mẹ tôi mặc dù không nỡ nhưng vì tôi có thể còn sống liền không thèm nhìn tôi đã thẳng thắn đồng ý với ông chú hai.

 

17.

 

Giờ tý đêm rằm...

 

Ông chú hai trước tiên thắp một ngọn nến đỏ ở phía đông nam cổng, mượn ánh trăng đối diện với hướng chính đông vẽ một vòng tròn lên trên đất, cuối cùng là một hình chữ thập bên trong vòng tròn.

 

Mẹ thả tôi vào trong ấy. Khi ánh trăng buông xuống, toàn thân tôi được tắm trong ánh trăng.

 

Ông chú hai viết ngày sinh tháng đẻ của tôi vào mảnh giấy vàng rồi đốt lửa, miệng nói lẩm nhẩm.

 

Dần dần, tôi cảm giác được cơ thể bỗng có phản ứng, sức lực toàn thân cũng trở nên dồi dào.

 

Chỉ là giống như có thứ gì đó chậm rãi bị rút đi từ trong người tôi...

 

Tôi muốn giãy dụa kêu to nhưng cái gì cũng không làm được. Mãi đến khi mẹ, em gái và em trai trở nên càng ngày càng xa. Trí nhớ của tôi cũng dần trở nên mơ hồ tan thành bọt nước...

 

Hết thảy trở về với điểm xuất phát...

 

18.

 

Bên đám cây bị chặt ở cổng nhà họ Lưu bỗng mọc một gốc cây con không ai chú ý.

 

Chung gốc chung rễ, tựa như là từ ba cái cây kia mọc chồi mà thành.

 

Bà vợ góa của nhà họ Lưu thường xuyên xách thùng nước ra tưới cho nó, có khi còn thì thầm trò chuyện.

 

Đứa con gái nhỏ của bà ấy cũng thế. Người trong thôn thường xuyên bắt gặp con bé dường như nói chuyện một mình với cái cây.

 

Người trong thôn có thấy cũng chỉ xem như đó là di chứng của bệnh đần độn chứ không nghĩ nhiều. Mặc dù chuyện đốn cây đã dần trôi vào quên lãng nhưng người trong thôn cũng không dám bỏ qua. Dù sao vì chuyện này mà một gia đình bị mất đi tới bốn người, chỉ còn sót lại bà vợ góa và hai đứa con nhỏ ngây thơ.

 

Con người luôn luôn tràn ngập sự sợ hãi và kính nể đối với thứ mình không biết. Hiện gời, trong thôn đã không còn ai dám đốn cây, cũng không có người nhắc tới việc này nữa.

 

[Hoàn]

Loading...