Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CẦU HOÀNG - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-31 18:25:11
Lượt xem: 3,713

Bùi Thanh Viễn đặt gần nửa người lên người ta, hơi rượu phả vào mũi, trên người còn thoang thoảng mùi hương khác lạ.

 

Ta khép cửa lại, chưa kịp thắp đèn đã bị hắn kéo nằm xuống giường.

 

Bùi Thanh Viễn đè lên người ta, mặt đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn, giọng khàn khàn, như nén lại chút kiềm chế cuối cùng: “A Yên…”

 

Chuyện gì thế này?

 

“Rượu…! Là của Trưởng công chúa?” Không ngờ Trưởng công chúa gấp gáp đến vậy, thời điểm này còn không buông tha cho Bùi Thanh Viễn.

 

Ta giãy giụa ngồi dậy định gọi ngự y, lại bị Bùi Thanh Viễn giữ chặt lấy.

 

Hắn siết ta rất mạnh, cơ thể nóng rực áp vào, cọ sát không ngừng. Trong lúc vật lộn, quần áo mỏng manh trên người ta dần bị cởi bỏ.

 

Tiếng thở hổn hển đan xen, tim ta đập liên hồi, cảm nhận được giọng nói vang lên bên tai đầy khẩn cầu của Bùi Thanh Viễn, chậm rãi thì thầm: “A Yên… đừng đi…”

 

Ta cắn môi, cố giữ mình không phát ra tiếng, hai tay giữ lấy khuôn mặt hắn, nỗ lực hỏi rõ: “Bùi Thanh Viễn, ta là ai?”

 

Bùi Thanh Viễn cố gắng giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng, ánh mắt nhìn ta dịu dàng vô cùng: "Nàng là Giang Yên, là thê tử mà ta đón về bằng kiệu hoa tám người khiêng..."

 

Chỉ cần nhớ rõ ta là ai là được.

 

Vì ta cũng không muốn buông tay.

 

Ba năm làm gì có ý nghĩa gì, chẳng qua chỉ là lời dối gạt người đời. Bao năm qua, Bùi Thanh Viễn đã là người ta giấu kín trong lòng, hiếm lắm mới có cơ hội đội mũ phượng áo hồng để thực hiện giấc mộng. Tâm nguyện bao năm sắp hoàn thành, ta làm sao có thể từ bỏ.

 

Huống hồ, chính chàng là người đã trao cho ta cơ hội này.

 

Ta buông lỏng, và người trên thân dường như biết rằng mình đã nhận được sự cho phép nào đó, bắt đầu xâm chiếm từng tấc một.

 

Ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ, rọi xuống khắp phòng một màu bạc xám. Trong tẩm cung Đông Cung, thỉnh thoảng vọng ra vài tiếng thở dồn dập xen lẫn âm thanh rời rạc đầy áp lực.

 

7

 

Sáng hôm sau, tiểu Thái tử ngồi ngay ngắn trước án thư luyện chữ, chốc chốc lại liếc trộm ta, bị ta phát hiện thì lập tức đảo mắt đi chỗ khác.

 

Ta bỏ kim chỉ xuống, xoa xoa phần thắt lưng còn hơi nhức mỏi, nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, có phải mệt rồi không?"

 

Cậu nhóc đôi mắt tròn xoe lộ rõ vẻ lo lắng: "Sư mẫu, có phải trong tẩm cung nhiều muỗi lắm không? Trên cổ người có nốt đỏ kìa, hay người dọn qua đây ở cùng con nhé."

 

Nốt đỏ? Ta sờ lên sau gáy, lại nhìn thấy Thúy Đào đang cố nhịn cười, lúc này mới hiểu ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-hoang/5.html.]

 

Đều là tại người nào đó, đêm qua ngang ngược, sáng nay ta toàn thân bầm tím, suýt chút nữa không xuống nổi giường.

 

Kẻ đầu sỏ trên gương mặt vẫn tràn ngập ý cười bước vào, chiếc quan bào đỏ thẫm trên người khiến Bùi Thanh Viễn càng thêm phần phong thái xuất chúng: "Muỗi trong tẩm cung, ta sẽ thay sư mẫu con đuổi đi, không cần điện hạ phải lo lắng. Bài học hôm nay đã ôn tập xong chưa?"

 

Tiểu Thái tử thất vọng thấy rõ: "Vậy sư mẫu có thể kể thêm cho con một câu chuyện trước khi ngủ không? Hôm nay con luyện thêm hai đoạn chữ lớn đấy!"

 

Thái tử còn nhỏ đã mất mẹ, giờ Hoàng thượng lâm bệnh nặng, tương lai cậu sẽ ra sao chẳng ai dám nói trước. Ta chợt cảm thấy mềm lòng, liền đáp: "Được."

 

Bùi Thanh Viễn liếc ta cười như không cười, dường như đoán trước ta sẽ mềm lòng.

 

Ta cầm chén trà, nhấp một ngụm rồi quay đi, không thèm để ý đến chàng.

 

Tối đó, Bùi Thanh Viễn về nhà, lên giường rồi ôm lấy eo ta, không nói lời nào.

 

“Bên ngoài tình hình ra sao rồi?” Đông Cung không ra được, mà tin tức từ bên ngoài cũng chẳng lọt vào.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Bùi Thanh Viễn chỉ lặng lẽ ôm ta, giọng hờ hững cất lên: “Lo cho ta à?”

 

“Ai thèm lo cho chàng.” Ta rút tay khỏi tay chàng: “Chỉ là truyện ta kể đều đã hết rồi, nếu còn không ra ngoài, ta cũng chẳng có thêm truyện mới mà kể cho tiểu điện hạ đâu.”

 

Người phía sau bật cười, dường như tâm trạng khá vui vẻ: “Phu nhân chẳng phải biết rất nhiều truyện sao?”

 

“Những truyện ta kể đều là chàng ngày trước kể cho ta và tỷ tỷ đấy!” Nhắc tới đại tỷ, không biết hiện giờ tỷ ấy ra sao rồi.

 

Thấy ta im lặng, Bùi Thanh Viễn nắm lấy tay ta, đặt lên môi hôn nhẹ, khẽ cười: “Phu nhân, đêm nay cứ việc cầu xin ta, ta đây có cả rổ truyện để kể.”

 

“Chàng…”

 

Không đợi ta từ chối, người ấy đã nhanh tay khép lại màn giường.

 

Nến đỏ cháy rực, bóng dáng quấn quýt, đầu kim khâu mảnh khảnh xuyên qua cánh hoa đào, không dám cất tiếng kêu dù nhíu mày âm thầm.

 

8

 

Đã hai ngày Bùi Thanh Viễn không trở lại Đông Cung.

 

Ta lo lắng, gọi tiểu đồng Thanh Trúc của chàng đến dò la tình hình bên ngoài.

 

Thanh Trúc trở về chỉ nói rằng biên giới Tây Bắc có biến, tình hình nơi biên ải nguy cấp.

 

Ta nhìn ra khung cảnh tiêu điều bên ngoài cửa sổ Đông Cung, trong lòng dần dần hiện lên một phán đoán mơ hồ.

Loading...