Cầu cơ lúc nửa đêm - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-08 01:58:39
Lượt xem: 9
Minh
Kể từ khi nghi thức cầu cơ thất bại, Minh luôn cảm thấy sự bất thường mỗi khi đối diện với chiếc gương trong phòng tắm. Ban đầu, anh tự thuyết phục rằng đó chỉ là ảo giác do căng thẳng, nhưng sau vài lần bắt gặp đôi mắt trong gương không phải ánh nhìn quen thuộc của mình, nỗi sợ đã bắt đầu ăn mòn tâm trí anh.
Một đêm nọ, sau khi cố gắng làm dịu bản thân bằng ly nước lạnh, Minh bước vào phòng tắm, bật đèn sáng lên và nhìn vào gương như một cách để trấn an. Nhưng ngay khi ánh sáng lan tỏa, Minh thấy trong gương là hình ảnh của anh – nhưng khuôn mặt ấy lại đang mỉm cười. Nụ cười không tự nhiên, như một thứ gì đó đang mượn cơ thể anh để biểu lộ một niềm vui bệnh hoạn. Ánh mắt trong gương trông đầy thách thức, như đang chờ đợi anh nhận ra sự tồn tại của nó.
Anh cố gắng ngừng thở, không dám cử động, nhìn trừng trừng vào gương, hy vọng rằng điều này sẽ biến mất. Nhưng hình ảnh của anh trong gương không biến mất; ngược lại, nó bắt đầu di chuyển. Cánh tay phản chiếu trong gương tự ý đưa lên, như muốn chạm vào Minh.
Giọng nói lạnh ngắt vang lên từ trong gương, âm sắc méo mó như tiếng vọng từ địa ngục: “Tao là mày... mày là tao…”
Minh thấy toàn thân mình đóng băng, không còn cảm nhận được tay chân. Anh muốn hét lên nhưng giọng lại nghẹn lại trong cổ. Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Minh quay đầu chạy về phía cửa phòng tắm, nhưng chân anh như bị ghìm chặt xuống nền gạch lạnh lẽo. Chiếc bóng trong gương vẫn tiếp tục di chuyển, nụ cười mỗi lúc càng nhếch mép lên kỳ dị. Ngón tay của cái bóng trong gương đã gần chạm đến mặt kính, ngay nơi anh đứng, và khi nó lướt qua lớp kính, Minh cảm nhận được cái lạnh buốt thấm sâu vào từng thớ thịt.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, từng lọn tóc gáy dựng đứng. Đúng lúc Minh định lao ra khỏi phòng, cái bóng trong gương biến mất trong nháy mắt, để lại Minh đứng trơ trọi, thở dốc, mắt vẫn mở to đầy kinh hãi. Nhưng dù đã thoát khỏi căn phòng, cảm giác bị theo dõi vẫn đeo bám anh, như thể cái bóng đó đã thực sự bước ra khỏi gương và ở đâu đó ngay sau lưng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-co-luc-nua-dem/chuong-6.html.]
---
Với Vũ, những đêm gần đây là chuỗi ám ảnh liên tục, xoay quanh âm thanh gõ cửa bí ẩn. Ban đầu chỉ là những tiếng gõ nhẹ vào lúc nửa đêm, nhưng dần dần âm thanh trở nên lớn hơn, như một kẻ nào đó muốn nhấn chìm anh trong sợ hãi.
Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^
Đêm nay cũng không phải ngoại lệ. Khi tiếng gõ vang lên, lần này có vẻ mạnh và dồn dập hơn. Vũ ngồi dậy, thở gấp, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Anh bước ra khỏi giường, cố lấy can đảm, và từ từ tiến về phía cửa. Tay anh run run đặt lên nắm cửa, mở hé ra nhìn vào hành lang tối đen. Không có gì ở ngoài cả, chỉ là một khoảng trống âm u đến rợn người.
Anh quay lại, đóng cửa, và nghĩ rằng có lẽ chỉ là do thần kinh căng thẳng. Nhưng ngay khi cánh cửa vừa khép lại, tiếng gõ lại vang lên, lần này từ phía sau anh – ngay trong phòng. Vũ giật mình quay lại, nhưng chỉ thấy bóng tối lờ mờ, không có ai trong phòng. Âm thanh ấy không dừng lại mà càng lúc càng dày đặc hơn, như hàng chục bàn tay vô hình đang gõ nhịp nhàng từ mọi phía. Tiếng gõ không còn là một âm thanh riêng lẻ mà trở thành những tiếng động chát chúa, lan ra từ bốn bức tường, từ trần nhà và thậm chí cả từ dưới sàn nhà.
Trái tim Vũ đập loạn, từng nhịp đập như muốn nổ tung. Anh lùi về phía giường, tay run run bịt lấy tai, nhưng âm thanh vẫn vọng vào tâm trí, xuyên qua cả nỗi sợ tột cùng. Khi tiếng gõ gần như đè nén cả hơi thở của anh, một tiếng thở lạnh lẽo vang lên sau lưng, như một hơi thở ma quái phả thẳng vào cổ anh.
Giây phút ấy, Vũ cảm nhận một bàn tay vô hình đặt lên vai mình. Cái lạnh của bàn tay thấm qua da thịt, lạnh đến mức đau buốt. Anh hét lên, lao vào một góc phòng, tay ôm chặt lấy đầu, cố gắng ngăn chặn những âm thanh ấy. Nhưng tiếng gõ không dừng, vẫn đều đều nhịp nhàng, như thể là lời tuyên án không lối thoát. Tiếng gõ vang lên khắp nơi, nhấn chìm anh trong cơn ác mộng không có hồi kết, ám ảnh anh đến tận khi ánh sáng của bình minh dần xuất hiện.