Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cầu cơ lúc nửa đêm - Chương 1: Lời đồn

Cập nhật lúc: 2024-11-08 01:40:02
Lượt xem: 73

Hòa nằm dài trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, lười nhác lướt ngón tay qua từng bài viết về những câu chuyện ma quái. Mắt cô dừng lại ở một bài đăng kể về trò cầu cơ. Tò mò, cô nhíu mày đọc kỹ từng dòng.

Bên cạnh, Hạnh vừa nhai bỏng ngô rôm rốp vừa chọc cùi chỏ vào người Hòa. “Ê Hòa, nghe đồn mày cũng biết mấy trò gọi hồn các thứ phải không?”

Hòa nhún vai, cười khẩy, “Chơi cho vui thôi. Mấy cái trò trẻ con ấy mà, có gì mà mày phải xoắn?”

Hạnh trợn mắt, vẻ mặt vừa hào hứng vừa có chút thách thức. “Người ta đồn có căn nhà hoang ngoài rìa thành phố, ai chơi cầu cơ ở đó cũng gặp chuyện kỳ quái. Tụi mình đi thử đi!”

“Mày bị điên à, tự dưng đi chọc vào mấy thứ không nên dây vào?” Hòa bật cười nhưng giọng có chút nghi ngại.

Ngay lúc đó, Minh - một người bạn khác của cả hai - mở cửa bước vào. Thấy hai đứa đang trò chuyện say sưa, Minh cười nhếch mép, giọng trầm lạnh pha chút giễu cợt. “Gì mà nghe ghê vậy? Tụi mày lại tính làm chuyện điên rồ nữa hả?”

Hạnh nhìn Minh, mắt sáng lên, như thể tìm được đồng minh. “Đúng rồi! Đi chơi cầu cơ thử coi có thấy ma không. Minh, đi chung cho vui!”

Minh nhếch môi, khoanh tay nhìn hai đứa bạn, giọng đầy vẻ thách thức. “Chơi thì chơi. Nhưng mà tụi bây có gan không đó? Đừng có sợ đến nửa chừng rồi bỏ chạy.”

Hòa nhìn Minh và Hạnh, vừa thích thú vừa hơi lo. “Mày chắc chưa, Hạnh? Còn Minh nữa, tự dưng lôi tao theo làm gì?”

“Mày nhát quá. Làm gì mà không thử một lần cho biết, cứ như mày nói, nhảm nhí ấy mà!” Hạnh khoát tay, cười lớn.

---

Một Tuần Sau - Đêm Cầu Cơ

Đúng nửa đêm, Hòa, Hạnh, Minh và Vũ đứng trước căn nhà hoang nằm lọt thỏm giữa cánh rừng âm u. Căn nhà đổ nát, tối tăm, mái tôn rách nát lắc lư theo gió, tạo ra những âm thanh rít lên đầy ghê rợn. Không khí ẩm ướt lạnh buốt, gió thổi qua khiến họ rùng mình.

“Chơi ngu thì chơi tới bến!” Minh vừa cười vừa huých tay Vũ, vẻ mặt ngông nghênh như không hề sợ hãi.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Vũ, người ít nói nhất nhóm, khẽ lắc đầu, thở dài. “Chơi thì chơi, nhưng tao thấy điên điên sao á. Tự dưng rủ nhau ra đây giữa đêm khuya làm chi…”

“Ê, mày sợ hả Vũ?” Hạnh nhướng mày, cố gắng trấn an. “Có gì mà sợ, chỉ là trò đùa thôi mà!”

Cả nhóm bước vào căn nhà, cẩn thận tránh dẫm vào những mảnh vỡ và đinh gỉ sét. Hòa dùng đèn pin soi quanh, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để họ thấy bóng mình lờ mờ phản chiếu trên những bức tường nứt nẻ, phủ đầy mạng nhện.

“Đây là nơi hoàn hảo cho mấy trò kinh dị luôn. Chỗ này chắc ma đầy rồi.” Minh cười khẩy, giọng nói có chút run dù cố gắng tỏ ra bình thường.

Hạnh vội vã trải tấm khăn lên sàn nhà bụi bặm rồi đặt bàn cầu cơ tự chế vào giữa. Bốn người ngồi xung quanh, tay run run đặt lên cây cơ nhỏ bằng gỗ mà Hòa đã chuẩn bị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-co-luc-nua-dem/chuong-1-loi-don.html.]

“Tụi mình thật sự làm cái này sao?” Hòa hỏi, giọng có chút do dự.

“Còn hỏi nữa? Bắt đầu thôi! Chỉ là trò đùa mà,” Hạnh nói, cố cười nhưng giọng cũng hơi khàn vì hồi hộp.

Họ hít sâu, tập trung tinh thần. Hạnh là người khởi đầu nghi thức, giọng nói run run xen lẫn chút mạo hiểm. “Hỡi linh hồn nào hiện diện ở đây, xin hãy cho chúng tôi một dấu hiệu nếu nghe thấy…”

Một phút. Hai phút. Căn phòng vẫn im lìm. Vũ suýt bật cười vì cảm thấy trò này thật ngớ ngẩn.

“Thấy chưa, trò nhảm nhí thôi mà,” Vũ định rút tay ra thì đột nhiên, cây cơ nhích nhẹ, rồi từ từ di chuyển.

Hòa há hốc mồm nhìn chăm chăm vào cây cơ. “Ê, đừng giỡn nha, ai đẩy nó đấy?”

“Không phải tao!” Hạnh giơ hai tay lên trời, vẻ mặt kinh hoàng thật sự.

Minh trừng mắt, cố giữ bình tĩnh nhưng giọng có chút run. “Tụi bây có làm gì không đó? Đừng có giỡn ngu.”

Cây cơ tiếp tục di chuyển, từng ký tự lần lượt hiện ra, viết nên một từ rùng rợn: C-H-Ế-T

Không khí nặng nề đến khó thở, cả bốn người đều cảm thấy sống lưng lạnh toát. Từ chữ tiếp theo dần dần hiện ra: T-Ạ-I

Hạnh gần như bật khóc, nói không thành tiếng, “Tao... tao không làm gì cả... cái này là thật!”

Chữ cuối cùng xuất hiện, hoàn thiện câu: “Đ-Â-Y”

“Mày! Làm gì mà giỡn ghê vậy, không vui đâu!” Vũ hét lên, đôi mắt mở to, trán lấm tấm mồ hôi.

Hòa lùi lại, thở gấp, mắt không rời khỏi bàn cầu cơ. “Bây giờ tao cũng muốn đi rồi. Chuyện này không ổn chút nào…”

Ngay lúc đó, một tiếng bước chân nặng nề từ góc phòng vang lên, kéo dài và chậm rãi. Mọi người đổ dồn ánh mắt về hướng phát ra âm thanh. Nhưng chỉ thấy bóng tối đen đặc, không có gì ở đó cả. Không ai dám nhúc nhích, nín thở nghe rõ ràng âm thanh dội lại như có một ai đó đang từ từ tiến về phía họ.

“Tao… tao nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây.” Minh nói, giọng run rẩy hẳn.

Chưa kịp đứng dậy, cả nhóm đều nghe thấy một tiếng cười nhỏ, mỏng manh, vang vọng đâu đó trong không gian tối tăm.

Bốn người bạn bỗng cảm thấy như có ai đó đang đứng sau lưng, một hơi lạnh lẽo luồn qua cổ, khiến từng người rùng mình trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng.

----------

Trò chơi bắt đầu

Loading...