Câu Chuyện Của Sếp Và Tôi - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-12-06 15:57:05
Lượt xem: 347
68.
Đồng nghiệp thấy tôi mặt mày ủ rũ, hỏi: “Hứa Đa, cô làm sao thế?”
Tôi sắp khóc đến nơi: “Sếp bảo tôi làm trưởng ban tổ chức sinh nhật cho sếp kìa.”
Đồng nghiệp vỗ vai tôi: “Thế thì tốt quá còn gì, Hứa Đa, nhớ thêm tôm càng phi tỏi nhiều một chút nhé.”
Tôi càng muốn khóc hơn.
Tôi chỉ muốn ăn ké thôi, không muốn làm tổng quản ma ma đâu.
Trước ngày sinh nhật một ngày, sếp bảo cho tôi nghỉ một ngày, gọi tôi đi mua sắm với sếp.
Tôi hỏi: “Mua gì vậy sếp?”
“Không phải sắp sinh nhật rồi sao, ít nhất cũng phải mua dây ruy băng, đèn nháy, cây thông Noel chứ.”
Tôi tối sầm mặt: “Sếp, sếp tổ chức sinh nhật hay tổ chức Giáng sinh thế?”
Sếp nghiêng đầu: “Có khác nhau không? Dù sao cũng là lấy danh nghĩa lễ lộc để ăn chơi thôi mà.”
Sếp nói đúng quá tôi không cãi được.
70.
Đi mua sắm với sếp cả buổi sáng, chân tôi sắp rã đến nơi.
Sếp vẫn hứng thú bừng bừng chỉ trỏ khắp nơi: “Cái này, cái kia, tôi muốn hết.”
Muốn hết cái gì mà muốn hết!
Tôi ngăn lại: “Sếp, chúng ta phải biết tiết kiệm, tiền phải tiêu vào chỗ đáng tiêu, không thể mua bừa bãi được.”
Sếp ồ lên một tiếng đầy ẩn ý: “Em bắt đầu quản lý tài chính từ bây giờ rồi à?” =)))
71.
Ra khỏi trung tâm thương mại, quay lại xe, sếp đưa thẻ cho tôi.
Tôi ngơ ngác.
Sếp nghiêm túc nói: “Từ hôm nay, để tránh việc tôi tiêu pha bừa bãi, em giữ thẻ giúp tôi đi.”
Tôi run rẩy nhận lấy: “Sếp, sếp nói thật ấy hả? Không sợ em ôm tiền chạy trốn sao?”
Làm thế nào mà sếp lại tin tưởng tôi vô điều kiện thế này?
Như đi guốc trong bụng tôi, sếp nhàn nhạt nói: “Với cái gan chuột nhắt của em, tôi để cả thỏi vàng cũng không sợ mất.”
Sếp, câu nói của anh khiến em tổn thương ghê gớm.
72.
“Sếp, sếp muốn quà sinh nhật thế nào? Nhưng nói trước, em nghèo lắm không có tiền mua quà đắt đâu.”
Sếp xoa cổ: “Dạo này cổ tôi hơi lạnh.”
Tôi hiểu rồi.
Tối đó, tôi thức cả đêm đan khăn quàng cho sếp.
Sau sinh nhật, sếp giữ tôi lại: “Trợ lý Hứa, em tặng tôi khăn quàng cổ hay tặng dây tr.eo cổ thế?”
Tôi cúi đầu im lặng.
Cái khăn ấy, không cẩn thận nên tôi đan hơi dài, dài chỉ 3 mét.
73.
Cuối cùng, dưới sự đe dọa của sếp, tôi phải cắt ngắn cái khăn lại.
Đồng nghiệp tò mò hỏi tôi: “Có phải người yêu của sếp tặng khăn không? Sếp quàng đến bóng cả lên rồi.”
“Người yêu” tôi đây, lặng lẽ chuồn mất.
74.
Tôi là người ruột để ngoài da, không giấu được chuyện gì trong lòng, có gì thắc mắc là hỏi ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-chuyen-cua-sep-va-toi/chuong-9.html.]
Tìm lúc rảnh rỗi, tôi hỏi sếp: “Sếp, cái khăn này sếp quàng cũng lâu rồi, hay là giặt đi?”
Sếp tháo ra, tiện tay ném vào tay tôi: “Vậy cảm ơn em nhé.”
Tôi sa sầm mặt.
Ai bảo là tôi sẽ giặt giúp sếp chứ?
“Sếp, ý em là anh có thể đổi cái khăn khác, cái khăn này em đan cũng không được đẹp lắm.”
Một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự cao.
Sếp nhìn tôi, cười như không cười: “Khăn thì bình thường, nhưng tôi quàng quen rồi, đổi phiền lắm.”
Ơ, sao tôi thấy lời sếp nói bóng gió thế nào ấy nhỉ?
75.
Cháu trai của sếp đến công ty, sếp bảo tôi tạm thời chăm sóc nó.
Kết quả là, vừa nhìn thấy tôi, cậu nhóc đã nói: “Chị này bình thường quá, cháu muốn đổi người khác.”
Tôi ngượng không biết giấu mặt vào đâu.
Sếp nghe vậy, mỉm cười nói với nó: “Con cũng bình thường quá, hay là cậu đổi đứa cháu khác vậy?”
Tôi lặng lẽ giơ ngón cái khen sếp trong lòng.
76.
Người ta nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, quả không sai.
Cháu trai của sếp đúng là phiên bản mini của sếp, cả cái miệng độc cũng y chang luôn.
Sau khi nói tôi trông bình thường, oắt con này lại thốt ra một câu khiến người khác lên tăng xông: “Chị ơi, chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi thật thà trả lời: “Chị 26.”
“Còn lớn hơn Tiểu Hoa nhà cháu.”
Tôi ngơ ngác: “Tiểu Hoa nhà cháu là ai?”
“Là con ch.ó nhà cháu, nếu tính theo tuổi người thì nó còn trẻ hơn chị nữa.”
Tôi đen cả mặt.
77.
Cậu nhóc bắt tôi kể chuyện.
Tôi kể lại câu chuyện "Mái chèo gãy" mà sếp từng kể cho tôi nghe.
Không ngờ, vô tình tôi lại đào được cả ân oán hào môn của gia đình sếp.
Đang nghe hăng say, sếp như bóng ma lù lù xuất hiện sau lưng.
“Trợ lý Hứa, nghe xong chuyện nhà tôi, có phải…”
Cháu trai sếp nheo mắt: “Phải gi.ết người di.ệt khẩu.”
Sếp cười lạnh.
Tôi: “...”
Hai người bị nhập vai quá rồi đấy!
78.
Cậu nhóc cuối cùng cũng nghịch chán, ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Sếp bước vào, nhỏ giọng nói với tôi: “Trợ lý Hứa, vất vả rồi.”
Tôi theo phản xạ đáp lại: “Không vất vả, chỉ là khổ thôi, vốn dĩ trước kia chỉ cần chăm người lớn, giờ phải chăm cả trẻ con.”
Ngẩng đầu lên, thấy sếp đứng ngay bên cạnh, tôi lập tức sửa lời: “À, khổ thì cũng khổ, nhưng được chăm sóc sếp và cháu sếp, đó là phúc ba đời của em.”
Sếp nhìn tôi: “Trợ lý Hứa, phản ứng nhanh lắm.”