Câu Chuyện Của Sếp Và Tôi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-06 15:53:56
Lượt xem: 413
22.
Dù bỏ lỡ bình minh, nhưng bãi cỏ vẫn rất đẹp, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, những chú cừu đang tung tăng gặm cỏ.
Tôi hét lên phấn khích lao đến, định có cuộc gặp gỡ đầy cảm động “ như chưa hề có cuộc chia ly” với bầy cừu.
Nhưng chân nam đá chân chiêu.
Tôi ngã chổng vó, ăn nguyên bãi cỏ.
Sếp đi theo sau cười nghiêng ngã: "Cô đang học cách ăn cỏ để hòa nhập với bầy cừu đấy hả?"
Tôi phì cỏ ra khỏi miệng, ấm ức muốn khóc.
Quá mất mặt rồi.
23.
Vì cú ngã đó, tôi không còn mặt mũi nào đến gần bầy cừu nữa, chỉ u sầu ngồi một góc.
Không lâu sau, tôi nghe tiếng "be be" ngay sát mình.
Quay lại thì thấy sếp mặt lạnh tanh đang bế một chú cừu non: "Nhanh nựng cho đã đi, lát nữa mẹ nó đến bây giờ."
Tôi: "..."
Anh hai ơi, anh cướp con người ta làm gì vậy.
24.
Một ngày nọ, sếp hỏi tôi: "Cô có “Lược sử thời gian” không?"
Tôi ngơ ngác: "Sếp, dù em có thời gian cũng không đi nhặt ph.ân đâu."
( Vì từ lược sử và nhặt phân trong tiếng Trung đồng âm nên nữ chính nhầm đấy bà con=))) )
Sếp nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc: "Có thời gian thì đọc sách nhiều vào cô hai."
25.
Có lần, sếp đi tiếp khách, uống say quắc cần câu, gọi điện bảo tôi đến đón.
Tôi bực bội chui ra khỏi ổ chăn, khoác tạm áo ngoài rồi chạy đi.
Khó khăn lắm mới khiêng được sếp về nhà, tôi mệt thở không ra hơi.
Ai ngờ sếp bắt đầu giở trò say rượu.
Sếp ngồi dậy, giơ tay, giọng thâm tình: "Xem này, ái phi, đây là giang sơn trẫm đánh hạ cho nàng…"
Trời ơi, tại sao sếp say rượu lại lầy lội thế này cơ chứ!
26.
"Mỗi lần họp, sếp đều thích nói một câu vào cuối buổi họp: 'Cho tôi thêm 5 phút nữa.'"
Bên dưới, đám nhân viên đồng loạt kêu gào.
Tôi hỏi sếp: "Tại sao sếp làm vậy? Sếp có sở thích kỳ lạ nào hả?"
Sếp nghiêm túc: "Hồi đi học, mỗi lần tan học, giáo viên đều bảo: 'Các em, cho thầy thêm 5 phút nữa nhé.'"
Tôi: "..."
Thế rồi sao?
Sếp tiếp tục nghiêm túc: "Tôi chỉ muốn biết cảm giác của các cô cậu, khi tôi nói câu đó, các cô cậu nghĩ gì?"
Còn nghĩ gì nữa, muốn gi.ết anh luôn chứ sao.
Đúng là rảnh rỗi quá mà.
27.
Sếp muốn đi dự tiệc rượu, bảo tôi làm bạn nữ đi cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-chuyen-cua-sep-va-toi/chuong-4.html.]
Tôi phấn khích hét lên: "Hú hú, cuối cùng em cũng có cơ hội nâng tầm cho sếp rồi đúng không?"
Sếp nhìn tôi từ đầu đến chân: "Nếu cô mà nâng tầm, cái tầm nào chịu nỗi."
Tôi: "..."
Quá đáng thật, lần này sếp chê mà không thèm chửi nữa.
28.
Tôi cùng sếp dự tiệc rượu.
Sếp quay đầu lại, tôi đã biến mất.
Sếp bắt được tôi ở quầy buffet, sếp nở nụ cười nguy hiểm: "Tôi gọi cô đến làm việc hay đến ăn hả? Nhìn cái miệng phồng lên của cô kìa, như hamter trữ thức ăn mùa đông ấy. Cô đói bao nhiêu năm rồi?"
Tôi bị dọa đến nghẹn.
Sếp bất lực thở dài, đưa cho tôi một ly nước cam.
"Cảm ơn sếp cứu mạng."
Sếp thở dài: "Thôi, thôi, cô chẳng giúp được gì, cứ ăn đi, ăn nhiều vào."
Rõ ràng sếp đã hoàn toàn hết hy vọng với tôi.
29.
Cả buổi tối, tôi thấy sếp không ngừng xã giao, uống rượu như uống nước.
Đến khi tiệc tàn, sếp cũng ngà ngà say.
Tôi lục trong túi xách, lấy ra một chiếc bánh nhỏ: "Sếp, ăn lót dạ tạm đi."
Rồi lại lấy nước, lấy thêm miếng thịt bò. Lúc đỉnh điểm nhất, tôi còn tia được mấy con tôm hùm cho sếp.
30.
Sếp ngày nào cũng bắt nạt tôi, khinh thường tôi, tôi cũng có chút tự trọng chứ.
Tôi nói: "Sếp, nếu anh còn thế nữa, em sẽ nghỉ việc!"
"Đã có công ty khác mời cô à?"
Tôi lắc đầu.
"Hay bố cô là đại gia?"
Tôi tiếp tục lắc đầu, đau lòng quá.
"Hay cô có nhiều tiền tiết kiệm rồi?"
Không hề, tiền tiết kiệm của tôi còn chưa bằng số lẻ trong tài khoản của sếp (ơ, mà sao tôi biết tài khoản sếp nhỉ?).
"Thế cô lấy dũng khí ở đâu để nói câu đó với tôi?"
Sếp, em sai rồi. Em sẽ tỉnh táo lại, không bốc đồng nữa.
31.
Sếp tự kiểm điểm, thấy mình quả thật quá hà khắc với tôi.
Thế là sếp thay đổi thái độ, trở nên dịu dàng bất thường.
Khi tôi đánh nhầm hợp đồng, sếp đang định mắng: "Cô đúng là đồ ngốc... ngốc nghếch đáng yêu, không sao, ai cũng mắc sai lầm, lần sau chú ý hơn nhé!"
Tôi run run.
Khi tôi làm sai lịch trình của sếp, sếp giận dữ: "Cô đúng là... tuyệt vời, vừa hay hôm nay tôi không muốn ra ngoài, cô làm tốt lắm."
Tôi càng run hơn.
Cứ thế vài ngày, tôi gần như suy nhược thần kinh.
Tôi khóc tiếng chóa: "Sếp, g.i.ế.c em thì cứ g.i.ế.c đi, nếu sếp muốn sa thải em thì cứ nói thẳng, đừng tra tấn trái tim mong manh của em nữa được không, em sợ lắm?"
Sếp nhìn tôi đầy bất lực.