Câu Chuyện Của Kẻ Ngốc - Chương 12: Lặp Lại Sự Nhàm Chán
Cập nhật lúc: 2025-03-21 04:10:03
Lượt xem: 0
Cậu trong sự cô đơn nhìn bọn họ trò chuyện một lát lâu, đến khoảng tầm 9:00 cuộc trò chuyện đó cũng đã kết thúc, giờ đây mọi người cũng đã nghe thấy tiếng trống mà bắt đầu tập hợp, lúc đó đã có một anh đến và căn dặn mọi người vài nội quy...
Rồi cũng cho bọn họ vào trong phòng để ngủ. Cậu giờ đây nằm trên giường, trong khi đèn đã tắt mà đầu lấy quần áo làm gối, con cái gối thì để ôm thậm chí là đắp màng.
Cậu đã lên tiếng nói với suy nghĩ của mình rằng: “Vợ thật sự chẳng muốn ở đây một chút nào cả? Và vợ chỉ muốn về nhà ngay lập tức mà thôi!”
Lúc này người trong tâm trí của cậu trả lời: “Hưa tất cả là do ông mong muốn mà, khi ông đã quyết định đi đến đây, bây giờ đòi về là như thế nào? Và khó lòng mà ông sẽ về được nhà, vậy nên hãy chấp nhận đi!”
Mặc kệ cho lý trí của cậu cố gắng khuyên bảo cậu, về việc hãy ở lại đây và dần chấp nhận nó, khi không biết bản thân có được về hay không?
Nhưng cậu lại không thể chấp nhận được, mà chỉ muốn về nhà ngay thôi, cậu lên tiếng:
“Không vợ muốn trở về nhà huhuhu. Vợ chẳng muốn ở đây một chút nào cả, bởi vì ở đây rất cô đơn, chẳng có một ai quan tâm đến vợ...”
Lúc này lý trí của cậu cũng bảo: “Thôi được rồi chừng nào về thì sẽ hay. Còn bây giờ thì hãy mau ngủ đi, bởi vì trời cũng đã khuya rồi. Và nếu như ông không ngủ ngay lập tức, thì tôi sẽ giận ông!”
Cậu nghe về việc lý trí của bản thân sẽ giận mình, nên cũng đã bắt đầu đồng ý nghe lời người chồng trong trí tưởng tượng của bản thân, mà quyết định đi ngủ. Tài nhắm mắt lại mà nói: “Được rồi vợ đi ngủ theo lời của chồng được chưa?”
Người chồng trong trí tưởng tượng của cậu đáp: “Được đi ngủ ngoan ngoãn nghe lời thì tôi mới thương!”
Thế là cậu cũng đã bắt đầu chìm vào trong giấc ngủ của bản thân mình. Thời gian cứ như vậy cũng đã bắt đầu trôi, cậu vừa nhắm mắt cũng đã ngủ ngay lập tức, một mạch cho thấy sáng...
Lúc này cũng đã là 5 giờ, mọi người đều bị đánh thức dậy hết, và đây giống như là một điều bắt buộc vậy.
Rồi việc mà bọn họ làm khi thức dậy, nó không là gì khác mà chính là sếp nội vụ như ngày hôm qua.
Cậu nhìn cái nội vụ của bản thân mà chẳng biết sếp như thế nào, trong khi ánh bắt nhìn mọi người xung quanh giống như để cầu cứu vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-chuyen-cua-ke-ngoc/chuong-12-lap-lai-su-nham-chan.html.]
Nhưng chẳng một ai giúp cậu cả, cậu lúc này vẫn đưa mắt nhìn bọn họ trong khi bản thân thì chẳng xếp nữa, mà ngồi đó một đống như đang chờ đợi vị cứu tinh đến giúp đỡ mình...
Chốc lát mọi người cũng đã xếp xong xuôi, giờ đây trời cũng đã bắt đầu sáng, trong khi cái nội vụ của cậu thì vẫn chưa làm gì, lúc này âm thanh đánh kẻnh điểm danh đã vang lên.
Anh Thuần đã bắt đầu hối thúc mọi người mặc đồ đạc, thậm chí là mang dép vào chạy ra ngoài đó điểm danh ngay lập tức...
Mọi người cũng đã nghe theo ý của anh ta, mà chuẩn bị mặc đồ đạc mang giày chạy ra đó liền, trong khi Tài thì vẫn lề mề đến nỗi cái quần cũng chưa mặc xong...
Anh Thuần thấy như vậy liền lên tiếng hối thúc: “Tài làm nhanh lên em, mau ra đó để điểm doanh kìa!”
Cậu với cái quần sọc sệt vẫn chưa nịt lại dây nịt, thậm chí đôi dép chưa xỏ cái dây vào, mà bị anh Thuần hối một cách gấp gáp như vậy, nên cũng mặc kệ những thứ đó mà chạy ra để điểm danh...
Đến nơi cậu đưa mắt nhìn chăm chăm mọi người, sau đó đã nhìn về phía của Hùng mà lên tiếng nói với anh ta rằng: “Hùng anh giúp em nịt cái sợi dây nịt này lại được không? Em không thể nào nịt được!”
Hùng với khuôn mặt không cảm xúc, cậu cũng chẳng biết là anh muốn giúp hay không, nhưng rồi anh cũng đã giúp đỡ cậu khi quay người sang phía cậu.
Còn đôi bàn tay của anh thì đang nắm lấy sợi dây nịt của cậu, mà bắt đầu kéo mà chỉnh cho cậu, khiến cho sợi dây nịt khớp với chiếc quần cậu đang mặc...
Tài
Xông xui anh với sự lạnh lùng quay về vị trí cũ không nói một lời với cậu, trong khi cậu lên tiếng cảm ơn anh: “Cảm ơn anh bởi vì đã giúp đỡ em ạ!”
Cậu giờ đây Bắt đầu khom xuống dưới mặt đất, sau đó kéo dây giày của mình lại cho nó khớp với chân của mình, mọi thứ xong xuôi cậu đã nhìn về phía trên, nơi có cái anh mà lúc chiều hôm qua đã chỉ mọi người xếp nội vụ, anh ta cũng đã bắt đầu lên tiếng, trong việc hô khẩu lệnh:
“Được rồi các em vẫn nhớ câu ngày hôm qua, khi anh đã hô chứ. Và bây giờ anh hô lên, các em phải đáp lại như ngày hôm qua nghe rõ chưa?”
Mọi người cũng đã đồng ý theo yêu cầu của anh, sau đó anh lên tiếng đọc khẩu lệnh, còn mọi người thì trả lời với câu xong rồi.
Điểm danh xông mọi người giải tán, trong khi Tài thì chìm trong những suy nghĩ, khi cảnh tượng quen thuộc đã lặp lại một cách đầy nhàm chán như vậy, và cậu không biết được rằng liệu cuộc sống nhàm chán này sẽ tiếp tục như vậy, hay nó sẽ thay đổi đây?