Câu Chuyện Của Kẻ Ngốc - Chương 1: Ngày Đi Nghĩa Vụ Quân Sự

Cập nhật lúc: 2025-03-21 04:04:06
Lượt xem: 2

Cậu thức dậy từ lúc ba giờ sáng, để chuẩn bị tất cả cho việc đi nghĩa vụ quân sự. Cậu mặc bộ quần áo Hải Quân màu trắng vào người, mà miệng nở một nụ cười rất tươi như hoa, thậm chí trong lòng còn háo hức suy nghĩ rằng:

 

“Thế là mình cũng được đi nghĩa vụ quân sự rồi!”

 

Thoát khỏi những câu nói, cậu đã suy nghĩ rằng, đây là một điều mà cậu đã hằn mơ ước bấy lâu nay. Nhưng không ngờ nó lại trở thành sự thật rồi...

 

Cùng với niềm vui của bản thân, cậu đã lấy điện thoại ra mà lên FB lướt một chút, với ý định chờ đợi thời gian trôi qua thật nhanh để mình được đi nghĩa vụ quân sự.

 

Thế là thời gian đã bắt đầu trôi qua, khi người mà cậu yêu qua mạng đã nhắn tin với cậu rằng: “Em đang làm gì đó?”

 

“Em đang chuẩn bị đồ để đi nghĩa vụ quân sự ạ!”

 

“Vậy hả? Thế thì em có nạt tiền chưa? Có mang theo điện thoại không? Em nhớ mang theo nha, không thôi chồng sẽ buồn chồng sẽ nhớ vợ lắm đấy!”

 

“Dạ vợ biết rồi, vợ mang theo điện thoại và giấu đi rồi ạ!”

 

Cuộc trò chuyện gian dỡ vẫn đang bắt đầu thì cậu đã tắt máy, bởi vì cũng đã đến giờ người ta đến rước cậu rồi, thế là sau khi trả lời cậu đã giấu điện thoại vào chỗ cũ trong va lô, mà lên tiếng hỏi bản thân:

 

“Mình giấu chỗ này chắc không ai biết đâu nhỉ? Bởi vì nếu họ kiếm tra cũng lấy ra mà chắc gì mở áo mưa?”

 

Vừa dứt lời cậu đã nhắm mắt lại bảo: “Lạy thần siva mong người hãy giúp đỡ con, giấu điện thoại thành công...”

 

Sau khi giấu lại điện thoại vào trong tấm áo mưa bỏ vào balo, thì mẹ của cậu đã xuất hiện mà bảo cậu đã chuẩn bị mọi thứ xông chưa để bắt đầu đi.

 

Cậu đã trả lời là mình chuẩn bị xông hết rồi, sau đó có người đến cậu được họ trở đến hậu trường làm lễ.

 

Thời gian dần trôi sau khi từ xe bước xuống đi vào ngồi trong hậu trường, cậu đã nghe bọn họ nói chuyện trong sự nhàn chán đến năm giờ thì mới bắt đầu xuất phát đi ra xe...

 

Cậu ngồi trên chiếc xe đó, nhìn chăm chăm mọi người, và một cuộc hội thoại giữa người mình thích và bạn hắn:

 

“Mày đi cẩn thận nha!”

 

“Tao biết rồi!”

 

“Mày nhớ là mang cái mạng về nha, đừng mang gì khác cũng được!”

 

“Bữa nào về thì chúng ta nhậu chơi nhé?”

 

Cậu nghe họ nói chuyện mà thầm cười trong sự cô đơn, hơn hết lại ước gì mình có một tình bạn như vậy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cau-chuyen-cua-ke-ngoc/chuong-1-ngay-di-nghia-vu-quan-su.html.]

 

Thế là chiếc xe bắt đầu khởi hành trên con đường đi nghĩa vụ quân sự, cậu chìm trong những suy nghĩ rằng:

 

“Chiếc xe định mệnh đã bắt đầu, giống như một trang sách mới được mở ra. Mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo trong cuộc hành trình mình đi nghĩa vụ quân sự chứ? Nhưng mình mong rằng mọi thứ sẽ ổn, hoặc mình sẽ có một câu chuyện tình yêu. Chứ đừng bị bắt nạt hay xa lánh là được...”

 

Sau những suy nghĩ cậu đã nhìn sang phía bên cửa sổ để ngắm mọi cảnh vật, trong sự sầu tư của mình khi không biết, câu chuyện tiếp theo của cuộc đời cậu sẽ là gì nữa...

 

Còn chiếc xe cứ chạy mãi một lát, chốc lát cũng đã đến một nơi, nó không là đâu khác mà chính là sân vận động ninh hòa.

 

Cậu cùng một nhóm người đã vào bên trong, mà cầm ghế xếp thành một hàng ngồi cạnh nhau. Lúc đầu nơi này vô cùng trống vắng sau một lát đã đầy kín người, chả khác gì đi hội vậy...

 

Cứ chờ đến 6 giờ trời từ chạng vạng tối, cũng đã sáng hẳn. Giờ đây buổi lễ đang được chuẩn bị, còn cậu ngồi trong sự cô độc nhìn mọi thứ xung quanh mà cảm thấy thật nhàm chán...

 

Sau đó cậu đã ăn ổ bánh mì được phát trên xe, rồi lại tiếp tục ăn thêm 4 ổ khi mấy chú ở gần cậu lên tiếng hỏi:

 

“Cháu ăn nữa không?”

 

“Dạ ăn ạ!”

 

“Ăn hết rồi à? Nhanh vậy? Làm thêm một ổ không?”

 

“Dạ ăn ạ!”

 

Sau một lát sau khi ăn ổ thứ 3, câu nói kia lại lặp lại trong sự nhàn chán và cậu đã ăn đủ 4 ổ bánh mì. Chốc lát họ lại bảo cậu ăn ổ thứ 5 hay là không? Cậu đã từ chối bởi vì quá no, rồi uống nước sau đó rửa tay mà nhìn lên phía trên nơi lễ đường, mà cảm thấy nhàm chán vô cùng...

 

Giờ đây có một người hút thuốc gần cậu, đó là hai đứa dân tộc cậu đã lên tiếng nói: “Này hút thuốc thì phà chỗ khác được không? Mình không hít được mùi thuốc...”

 

Nhưng bọn nó vẫn nghênh ngang lên tiếng, trong sự cấu gắt giống như răng đe cậu: “Kệ bọn tao không liên quan đến mày...”

 

Cậu nghe đến đây mà chìm trong sự im lặng, nhưng trong đầu đã dậy sóng chỉ muốn đánh bọn chúng mà thôi, cậu chửi thầm:

 

“Lũ dân tộc khốn kiếp này! Tao muốn đ.ấ.m bọn bây quá!”

 

Nhưng những suy nghĩ tiêu cực trong sự cáu gắt kia, đã được ngăn lại bằng lý trí một con người khác trong cơ thể cậu: “Này không phải lúc trước ông cũng hút thuốc à? Ông mà dị ứng cái gì? Người ta hút một chút kệ người ta, ông nổi quạo gì chứ?”

Tài

 

Cậu nghe đến đây mà phản bác lại: “Nhưng mà vợ...”

 

Chưa kịp trả lời hết câu suy nghĩ đó lại lên tiếng: “Căm miệng im lặng cho tôi. Và đừng nói xàm nữa. Giờ ngồi đàng hoàng lại đi!”

 

Cậu mặc dù tức giận nhưng chẳng thể làm gì được, mà ngồi quay mặt chỗ khác nghe theo lời của lý trí một nửa kia và cũng chính là người chồng tưởng tượng trong tâm trí của cậu mà thôi...

Loading...