Cánh Nhạn Đã Có Chốn Về - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-26 00:54:07
Lượt xem: 893
Ta đã gả cho một hoạn quan.
Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.
Hiện tại, ta đang ngồi trên giường tân hôn, lòng bàn tay đổ mồ hôi ròng ròng, có thể sống qua đêm nay hay không cũng còn không chắc chắn.
Mấy năm trước, ta từng ra tay đánh hắn, mà hiện tại hắn đã trở thành đốc công đại nhân dưới một người trên vạn người.
Ta liếc mắt nhìn sang chiếc khay đặt bên giường, bên trên có thể nói phong phú đa dạng, ngọc thế roi da cái gì cần có cũng đều có cả. Không hổ là kẻ biến thái được huấn luyện từ cung cấm mà ra, so với một vài phi tử thì chỉ có tàn nhẫn hơn chứ chẳng kém.
Trước đó đã từng nghe nói thái giám trong cung ức h.i.ế.p cung nữ trẻ tuổi, nếu như Tần Đoan có sở thích này, vấn đề sẽ không phải là sống qua được đêm nay hay không mà sẽ biến thành c.h.ế.t có thoải mái hay không.
“Phù Phong cô cô, không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua, hai người chúng ta lại ở chung một chỗ, lại là trong tình cảnh như thế này.” Tần Đoan đưa tay xốc tấm khăn lụa đỏ, ta hơi ngước mắt nhìn chàng một cái, cho dù trong cung đã quen nhìn cảnh lừa gạt lẫn nhau nhưng giờ phút này cũng không khống chế được đầu ngón tay đang run rẩy.
Rốt cuộc thì đã có rất nhiều mạng người vô tình hoặc cố ý c.h.ế.t trong tay Tần Đoan.
“Nô tỳ cũng rất bất ngờ, đốc công đại nhân lại tự hạ thấp địa vị của mình, bằng lòng để Hoàng hậu tứ hôn, hạ thấp thân phận mà cưới nô tỳ.”
Giọng điệu ta bình thản, không nghe ra vui buồn. Ngần ấy năm rèn giũa trong cung, nói lời không d.a.o động là yếu tố cơ bản để tồn tại.
Đột nhiên, hắn khom lưng, tay phải bóp chặt hàm dưới của ta, ép ta ngửa đầu nhìn chàng, cảm giác bức bách mạnh mẽ ập đến. Những quan viên bị chàng xử lý ở Đông Xưởng có lẽ trước khi c.h.ế.t cũng có cảm nhận như ta vào giây phút này.
Chóp mũi hai người bọn ta gần như chạm vào nhau, đây là lần đầu tiên chúng ta gần nhau đến thế. Cho dù hiện tại chàng đáng sợ đến mức muốn đòi mạng nhưng ta lại không thể không thừa nhận rằng thân hình Tần Đoan cao lớn, mày kiếm mắt sáng, bề ngoài thực sự đáng giá.
Sau nhiều năm thăng trầm nơi cung cấm, đã tôi luyện Tần Đoan trở nên trầm ổn nhưng vẫn lộ ra tàn nhẫn. Có thể ví như mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song….. Nếu như không phải là một thái giám.
Năm nay chàng mới hai mươi bảy hai mươi tám, tuổi còn trẻ mà đã trèo lên vị trí Đốc công, dẫm lên biết bao mạng người mà một cung nữ như ta không thể tưởng tượng nổi. Nếu đêm nay lại thêm một cỗ thi thể, đối với hắn mà nói cũng không phải điều gì lớn lao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/canh-nhan-da-co-chon-ve/chuong-1.html.]
“Hoàng hậu là chủ tử, mệnh lệnh của chủ tử, ta là một nô tài cũng nào dám cãi lời.”
Ta bị Tần Đoan đẩy ngã trên giường, đầu óc choáng váng, trong lòng hoảng hốt nhảy thình thịch. Tiết trời tháng mười hai, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, một lớp lại thêm một lớp.
Ta cam chịu nhắm hai mắt lại, vô cùng quy củ đặt hai tay ở trên bụng, cảm nhận được ngón tay hắn lướt qua từng điểm từ giữa trán đi xuống, trượt dần đến đôi tay, dường như muốn ch.ém ta thành hai nửa, tay ta càng được dịp run rẩy điên cuồng. Đầu ngón tay hắn dừng lại ở trên tay ta.
“Nếu không muốn, vì sao không phản kháng?”
Giọng Tần Đoan trong trẻo, cũng không phải âm thanh lanh lảnh mà mọi người bên ngoài cung hay ảo tưởng, “Bổn đốc biết Phù Phong cô cô cũng không phải người lương thiện gì.”
Đúng vậy, ta cũng không phải người lương thiện gì. Sống ở trong cung cho tới hôm nay, bàn tay đâu thể nào sạch sẽ. Các chủ tử sợ tay ô uế, vậy thì nô tài chính là nanh vuốt của bọn họ.
“Đốc công đại nhân nói đùa, ngài là chủ tử, ta là một nô tỳ, không dám cãi lời.” Ta trợn mắt nhìn Tần Đoan, miệng hắn treo ý cười trào phúng.
Tần Đoan là nô tài chỗ nào đâu, chỉ cần hắn muốn, hiện giờ người trong cung đều có thể quỳ xuống kêu hắn là cha.
Lão Hoàng đế nằm trên giường không còn sống được mấy ngày nữa, Hoàng hậu không có nhi tử. Tần Đoan dựa vào Hoa Quý phi để gây dựng thế lực, Hoa Quý phi có nhi tử bảy tuổi, nếu lên ngôi, Tần Đoan liền một tay che trời, trên dưới Hoàng cung đều nằm trong tay hắn.
Mà ta, thật không khéo lại là đại cung nữ của An Quý phi, đối đầu cùng Hoa Quý phi, được tôn xưng gọi một tiếng cô cô. An Quý phi cũng có nhi tử mười tám tuổi là Tĩnh Vương gia. Đáng tiếc xuất thân của An Quý phi không tốt, đầu óc cũng không nhanh nhạy, chỉ là thuần tuý dựa vào may mắn cùng sự sủng ái của Hoàng thượng mà thôi.
Lão Hoàng đế ngã xuống, tuy rằng Tĩnh Vương gia tuổi đã trưởng thành cũng khó giành được phần thắng.
“Nói rất đúng, không hổ là người thân cận bên cạnh An Quý phi.” Tần Đoan đứng dậy, đi đến đầu giường, lục lọi trong khay, khi hắn xoay người lại, trong tay đã cầm chặt hai ngọn nến, ta lập tức nhảy dựng lên.
Không thể nào, không thể nào, tên biến thái này không phải là muốn……
“Ngươi đừng tới đây mà!” Cho dù ngày thường ta giả bộ trưởng thành thế nào đi chăng nữa thì giờ phút này cũng không bình tĩnh được, ta rút cây trâm cài trên đầu chỉ vào hắn, mái tóc dài lập tức buông xoã, “Đốc công, ngươi, ngươi……”