Căn Phòng Đầy Lỗi Lầm - 06.
Cập nhật lúc: 2025-01-16 03:18:29
Lượt xem: 112
Tần Thư Uyển vẫn luôn nói là đang chuẩn bị, chỉ cần tôi bỏ thuốc lá, kiêng rượu, sang năm nhất định có thể có con.
“Ba mẹ cứ yên tâm đi, con với A Hằng không có vấn đề gì, chắc chắn có thể có con.”
Những lời này cuối cùng cũng khiến bữa cơm diễn ra êm đẹp.
Sau khi ăn xong, ba mẹ vợ đề nghị Tần Thư Uyển đến xem căn phòng mới thuê của họ.
Nghe vậy, Tần Thư Uyển xua tay từ chối.
Ánh mắt cô ta dán vào điện thoại trả lời tin nhắn.
“Ba mẹ, hôm nay muộn quá rồi, đợi lần sau có thời gian con sẽ qua được không?”
Không đợi mọi người nói gì, Tần Thư Uyển đã lên một chiếc taxi, để lại tôi và ba mẹ vợ đứng nhìn nhau.
“Đứa nhỏ này, sao lại thành ra như vậy?”
Còn tôi thì nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi, nhướng mày.
Tần Thư Uyển, nếu cô biết việc mình không chút do dự rời đi trong hôm nay sẽ gieo mầm tai họa cho tương lai liệu cô có còn làm như vậy không?
Tôi tự đưa ba mẹ vợ lên lầu.
Trong lòng tôi cũng có ác ý nghĩ, liệu có thể gặp Tần Thư Uyển và Cam Tín ra ngoài không.
Nhưng cho đến khi tôi đưa họ vào phòng cũng không thấy cửa phòng bên cạnh có chút động tĩnh nào.
Tuy nhiên không sao, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.
Tôi đề nghị với lãnh đạo trường tổ chức một buổi học công khai.
Để Cam Tín, người vừa từ nước ngoài trở về làm người chủ giảng của buổi học công khai này.
“Lãnh đạo nghĩ xem, hiện tại các thầy cô trong trường đều tốt nghiệp đại học trong nước, lĩnh vực kiến thức thực ra rất hạn hẹp, nếu để Cam Tín triển khai một tiết học công khai, để tất cả các thầy cô, lãnh đạo cùng nghe, chắc chắn sẽ giúp chúng ta học hỏi được không ít.”
Lãnh đạo nghĩ ngợi một lát, cảm thấy có lý.
Họ muốn thông báo cho Cam Tín để anh ta chuẩn bị sẵn sàng nhưng bị tôi ngăn lại.
“Lãnh đạo, đôi khi bất ngờ lại càng có thể thể hiện năng lực của đối phương.”
Dưới sự thuyết phục của tôi, cuối cùng lãnh đạo vẫn đồng ý.
Chiều thứ sáu, vào tiết học cuối.
Cam Tín bị thông báo đột xuất về việc lên lớp công khai.
Cam Tín trợn tròn mắt.
Bị ép lên bục giảng trong hội trường mà không có sự chuẩn bị, vẻ mặt lo lắng cầm đề cương mà lãnh đạo đưa cho yêu cầu anh ta nói sơ qua về một trong những bài báo khoa học mà anh ta đã công bố.
Tôi cố ý đeo kính nhìn thấy rất rõ ràng, trong căn phòng có điều hòa, Cam Tín vẫn mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt luôn hướng về phía Tần Thư Uyển.
Nhưng Tần Thư Uyển làm sao có thể cứu được anh ta.
Cô ta còn lo chưa xong cho mình, một chiếc khẩu trang che giấu những mụn mủ dưới cằm.
Cho đến khi người bên cạnh ngửi thấy một mùi tanh tưởi, phát hiện khẩu trang của Tần Thư Uyển đã bị mủ và m.á.u làm ướt.
“Cô Tần, miệng cô… làm sao vậy?”
Tiếp theo là cảnh Tần Thư Uyển bị đưa vào bệnh viện, còn Cam Tín đứng trên bục giảng bị mọi người nhìn như khỉ trong mười phút.
Cuối cùng thật sự không chịu nổi mà bỏ chạy để lại một khung cảnh xôn xao.
Tôi lên tiếng đúng lúc: “Năng lực ứng biến của nhân tài du học nước ngoài sao lại kém như vậy?
Đến nói về bài báo do chính mình viết cũng không nói được sao?
Hay là, thông tin của anh ta là giả?”
Một hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ.
Tôi thấy lãnh đạo và hiệu trưởng ngồi ở hàng ghế đầu đều nhíu mày.
Với kinh nghiệm nhiều năm của họ, phản ứng của Cam Tín còn không bằng cả sinh viên mới tốt nghiệp.
Xem ra, những điều mờ ám bên trong họ cũng sẽ bắt đầu bị điều tra sâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/can-phong-day-loi-lam/06.html.]
Cho đến họ khi phát hiện, Cam Tín thật ra chỉ là một kẻ lừa đảo đội lốt cừu.
Tôi ra khỏi trường lại không ngờ Cam Tín sẽ đợi tôi ở ngoài cổng.
Anh ta thấy tôi, dáng vẻ kỳ quái đi về phía tôi: “Anh cố ý đúng không?
Anh biết tôi là ai đúng không?”
Tôi cười.
“Bạn trai cũ của Tần Thư Uyển.”
Cam Tín cười nhạo một tiếng.
“Cho nên anh cố ý nhờ lãnh đạo bắt tôi lên lớp công khai, cố ý xem tôi xấu mặt
Triệu Hằng, quả nhiên anh keo kiệt như lời Thư Uyển nói.”
Tôi không hề tỏ ra phẫn nộ với những gì Tần Thư Uyển nói về tôi, thản nhiên nói: “Nếu anh có thực học, buổi học công khai hôm nay chỉ có thể giúp anh dát vàng, nhưng đáng tiếc, anh chẳng có gì cả, cũng chẳng là gì cả.”
Cam Tín ngạc nhiên.
“Sao anh biết…”
Sao tôi biết ư?
Tuy rằng tôi chưa từng công bố bài báo khoa học nào nhưng cũng biết loại văn bản này quan trọng như thế nào đối với nghiên cứu học thuật, trong đó chứa đựng bao nhiêu tâm huyết của tác giả.
Một lỗi dùng từ mà ngay cả sinh viên chính quy cũng không mắc phải lại xuất hiện ở một người được coi là thiên tài khiến người ta vô cùng nghi hoặc.
“Bởi vì, hai chữ ‘thiển thuyết’本身就是 sai.” (Bản thân hai chữ "thiển thuyết" đã sai rồi.)
Cam Tín ngạc nhiên.
Nhìn biểu hiện của anh ta, chắc là vẫn chưa hiểu ra.
Nhưng điều này không quan trọng.
Bởi vì chấn động lớn hơn còn ở phía sau, khi tôi đến bệnh viện.
Tần Thư Uyển kêu lên một tiếng xé tim xé phổi.
“Tôi bị bệnh? Sao tôi có thể bị bệnh? Lại còn là loại bệnh đó? Sao có thể?”
Tần Thư Uyển túm lấy bác sĩ, hy vọng có thể nghe được từ miệng ông ấy rằng đó chỉ là giả.
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ lại khiến cô ta mất hết sức lực.
Cô ta lẩm bẩm.
“Sao có thể? Sao có thể?”
“Cô Tần, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô một câu, cô vẫn nên đưa chồng đến kiểm tra cùng.”
“Bệnh này, phần lớn là do chồng cô mang theo.”
Trùng hợp, lúc này tôi đẩy cửa bước vào.
Bác sĩ thấy tôi, hỏi tôi có quan hệ gì với bệnh nhân.
“Tôi là chồng cô ta.”
“Cô Tần bị sùi mào gà, với tư cách là chồng của cô Tần, chúng tôi khuyên anh cũng nên đi kiểm tra toàn diện.”
Tôi nhìn về phía Tần Thư Uyển, cô ta lại không dám nhìn tôi.
Tôi nói thẳng: “Tôi không bệnh.”
“Bệnh này ở đâu mà ra trong lòng cô ta tự hiểu rõ.”
Tim Tần Thư Uyển thót lên, nhưng lại không thể thừa nhận, cô ta chỉ có thể ôm lấy tôi.
“Chồng à, em cũng không ghét bỏ anh bị bệnh, sao anh có thể nói em như vậy?”
“Em chỉ có một người đàn ông là anh.”
Tôi gỡ tay cô ta ra, rất sợ bị lây bệnh, hỏi bác sĩ như vậy có bị lây không.