Cắn Không Buông - Chapter 5
Cập nhật lúc: 2025-01-03 02:42:19
Lượt xem: 1,483
7
"Chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Từ Gia Ức chặn tôi ở hành lang.
Tôi vốn muốn từ chối.
Nhưng khi thấy trong mắt cô ta không hề che giấu sự hận thù đối với tôi, tôi đột nhiên thay đổi ý định.
"Được thôi."
Kiếp này thái độ của Từ Gia Ức đối với tôi khác biệt quá lớn, đôi khi tôi cũng sẽ nghi ngờ, có phải cô ta cũng giống như tôi và Hoắc Diễn, cũng đã sống lại rồi.
"Cậu muốn nói chuyện gì?"
Tôi bước lại gần cô ta hai bước, hỏi cô ta.
Từ Gia Ức không nói gì, đợi tiếng nói chuyện ở cầu thang ngày càng lớn, cô ta mới nghiêng đầu liếc nhìn tôi.
Giọng điệu khinh miệt nói: "Không có gì để nói cả."
"Nếu không phải ở nhờ nhà họ Hoắc, đến cả tư cách nói chuyện với tôi cô cũng không có."
Lời vừa dứt, cô ta liền ngã thẳng ra phía sau.
Hoắc Diễn đang đi lên vừa hay nhìn thấy cảnh cô ta ngã xuống.
"Lạc Ương, sao cậu lại đẩy tôi?"
Từ Gia Ức vừa khóc vừa chất vấn tôi.
Một câu nói của cô ta, khiến các bạn học xung quanh không hiểu rõ tình hình liền nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc.
Hoắc Diễn nhíu mày không nói gì.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi đang đứng ở hành lang, sau đó lại bảo mấy bạn nam đưa Từ Gia Ức đi bệnh viện.
Khi Từ Gia Ức rời đi còn khóc lóc kể lể với Hoắc Diễn: "A Diễn, chân em đau quá, có phải sau này em không thể nhảy được nữa không?"
Hoắc Diễn an ủi vài câu, nhìn theo cô ta rời đi.
Đợi mọi người tản ra hết, Hoắc Diễn mới đi đến trước mặt tôi.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, vừa mở miệng đã nói: "Đi xin lỗi Tiểu Ức đi."
"Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi? Cô ta tự mình ngã xuống."
Hoắc Diễn thở dài một tiếng: "Tiểu Ức là người học nhảy, ý của em là cô ấy dùng chân của mình, tiền đồ của mình để hãm hại em sao?"
"Ương Ương, anh biết em hận Tiểu Ức, nhưng tất cả những điều đó đều là…"
Anh ta đột nhiên phản ứng lại điều gì đó, không nói tiếp nữa.
Tôi cười khẩy một tiếng, cố ý hỏi anh ta: "Đều là gì?"
"Hoắc Diễn, tôi vừa mới chuyển đến đây, cũng không có mâu thuẫn gì với Từ Gia Ức, anh nói xem tại sao tôi lại hận cô ta?"
Hoắc Diễn im lặng nhìn tôi.
Anh ta càng cố gắng che đậy sự thật mình sống lại, tôi càng muốn vạch trần anh ta.
"Vì anh biết tôi cũng sống lại giống như anh, đúng không?"
"Anh biết kiếp trước Từ Gia Ức đã làm rất nhiều chuyện tổn thương đến tôi, anh cho rằng tôi hận cô ta, cho nên mới báo thù cô ta, đẩy cô ta ngã xuống lầu, đúng không?"
Tôi cho rằng khi đã nói đến mức này rồi, ít nhất anh ta cũng sẽ thành thật hơn một chút.
Nhưng Hoắc Diễn ấp úng nửa ngày, cuối cùng vẫn là phủ nhận.
"Em nói cái gì vậy, anh nghe không hiểu."
"Nhưng đã làm sai thì phải xin lỗi, đi xin lỗi Tiểu Ức cùng anh được không?"
Tôi trực tiếp bị chọc cười.
"Hoắc Diễn, anh vẫn là như vậy."
"Dù cho có sống lại một kiếp, anh vẫn chỉ là một tên hèn nhát, thích tự lừa mình dối người."
Không dám đối mặt với những lỗi lầm đã gây ra ở kiếp trước, cho nên cũng không dám thừa nhận mình đã sống lại.
Lời nói của tôi khiến con ngươi của Hoắc Diễn rung mạnh.
Nhưng rất nhanh, anh ta quay đầu đi, không còn nhìn vào mắt tôi nữa.
"Anh, anh đi xem Tiểu Ức thế nào rồi."
Nói xong, anh ta nhanh chóng quay người rời đi.
Không biết là thật sự đang lo lắng cho Từ Gia Ức, hay là muốn nhanh chóng trốn tránh tôi.
Nhưng tôi không thể cứ bỏ qua cho anh ta như vậy.
Tôi vài bước đuổi theo.
"Không phải anh cho là tôi đẩy cô ta sao? Vậy đương nhiên là tôi phải đi xem cô ta thế nào rồi."
"Tiện thể để cô ta suy nghĩ thật kỹ lại xem, có phải là tôi đã đẩy cô ta xuống hay không."
8
Khi tôi và Hoắc Diễn đến bệnh viện, chân của Từ Gia Ức đã được bó bột xong.
Cô ta nằm trên giường bệnh, vừa nhìn thấy Hoắc Diễn liền bắt đầu khóc.
"A Diễn, bác sĩ nói chân em bị thương rất nặng, em sợ quá…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/can-khong-buong/chapter-5.html.]
Nhìn thấy tôi đang đi vào theo sau Hoắc Diễn, cô ta lại quay đầu chất vấn tôi: "Lạc Ương, sao cậu lại đẩy tôi?"
"Cậu biết rõ tôi là người học nhảy, chân của tôi không thể bị thương mà."
Tôi yên lặng nghe cô ta nói xong, sau đó mới cười hỏi cô ta: "Từ Gia Ức, cậu chắc chắn là tôi đã đẩy cậu xuống lầu sao?"
"Lúc đó chỉ có hai chúng ta, không phải cô thì là ai?"
Cô ta kích động, diễn rất chân thật.
"Tôi học nhảy từ nhỏ, cậu biết tôi trân trọng đôi chân này đến nhường nào không?"
"Cậu hủy hoại tôi rồi, bố mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, Lạc Ương cậu cứ chờ bị trường đuổi học đi."
Hoắc Diễn vỗ nhẹ lưng Từ Gia Ức để an ủi, quay đầu lại lần nữa ra lệnh cho tôi: "Ương Ương, xin lỗi đi."
Tôi không để ý đến anh ta.
Chỉ nhìn Từ Gia Ức, tiếp tục nói: "Cậu cho rằng cầu thang không có camera giám sát, nên có thể vu oan cho tôi đúng không?"
"Từ Gia Ức, tôi khuyên cậu nên tìm thêm người giúp cậu xem xét thật kỹ, xem thử xem gần đó có camera giám sát nào mà cậu không nhìn thấy không."
Vẻ mặt của Từ Gia Ức cứng đờ trong giây lát.
Tôi nhìn thấy biểu cảm nhỏ nhặt này của cô ta.
Từ Gia Ức không có sống lại.
Vì Từ Gia Ức sống lại không thể nào không biết camera giám sát ở tòa nhà đối diện có thể quay được khu vực đó.
Tôi có chút thất vọng.
Chuẩn bị rời đi.
Hoắc Diễn vốn định đi cùng tôi.
Nhưng lại bị Từ Gia Ức gọi lại: "A Diễn, chân em đau quá, anh ở bên em một lát có được không?"
Hoắc Diễn nhìn Từ Gia Ức một cái, rồi lại gọi tôi lại.
"Ương Ương, em ở ngoài chờ anh một lát."
Ma mới thèm chờ anh ta.
Tôi không hề ngoảnh đầu đi ra khỏi bệnh viện.
"Ương Ương."
Vừa về đến trường đã bị Trần Linh gọi lại từ phía sau.
Cô ấy thở hồng hộc đưa cho tôi một chiếc USB.
"Đây là cái gì?"
Trần Linh thở dốc mấy hơi, mới nói: "Tôi nghe bạn học nói về chuyện của cậu và Từ Gia Ức."
"Hành lang không có camera giám sát để chứng minh sự trong sạch của cậu, tôi tìm rất lâu mới tìm được camera giám sát ở tòa nhà đối diện, vừa hay quay được cảnh lúc đó đã xảy ra chuyện gì."
"Bố của Từ Gia Ức là một trong những cổ đông của trường, tôi sợ bọn họ sẽ xóa camera giám sát, nên tôi đã vội vàng đến phòng giám sát lén sao chép một bản."
Trong khoảnh khắc, một dòng nước ấm áp chảy qua trong lòng.
Tôi thân mật khoác tay Trần Linh, làm nũng với cô ta: "Trần Linh, cậu tốt với tôi quá đi."
Trần Linh đẩy nhẹ chiếc kính trên sống mũi.
Mặc dù cô ấy đã cố gắng che giấu, nhưng tôi vẫn nhận thấy tai cô ấy đã đỏ bừng.
Cô ấy có chút không tự nhiên đè nén khóe môi, cố tỏ ra lạnh nhạt nói: "Mau về lớp học đi, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi."
"Cậu phải tranh thủ học hành mới được."
Chỉ tiếc rằng camera giám sát mà Trần Linh vất vả giúp tôi sao chép lại không dùng đến.
Buổi tối Từ Gia Ức lom khom tìm camera giám sát ở hành lang, bị tôi và Hoắc Diễn đang về trường lấy đồ bắt gặp.
Không đợi tôi lên tiếng, Hoắc Diễn đã đi đến hỏi cô ta: "Tối muộn thế này cậu đến trường một mình làm gì?"
Vũ Khúc Đoạn Trường
Từ Gia Ức ấp úng nửa ngày, cũng không thể nghĩ ra một cái cớ nào hợp lý.
Tôi thấy người ta ngại ngùng nên cũng tốt bụng lên tiếng giúp cô ta.
"Đương nhiên là cô ta không yên tâm, cho nên mới quay lại tìm camera giám sát chứ sao."
Tôi lại ân cần chỉ cho cô ta tòa nhà đối diện.
"Camera giám sát mà cậu muốn tìm ở bên kia kìa, vừa hay có thể quay được nơi này."
"Nhưng bây giờ cậu đi xóa camera giám sát thì có lẽ không kịp nữa rồi, vì tôi đã sao chép lại rồi."
"Từ Gia Ức, tôi hỏi lại cậu một lần nữa."
"Có phải là tôi đã đẩy cậu không?"
Từ Gia Ức cắn môi, cô ta nhìn Hoắc Diễn, lại phát hiện ra Hoắc Diễn lúc này đang nhìn chằm chằm vào chân đã bó bột của cô ta.
"Đã bó bột rồi mà còn có thể một mình chạy đến trường?"
Từ Gia Ức lo lắng sắp khóc rồi.
Cô ta lúng túng giải thích, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận: "A Diễn, xin lỗi anh."
"Lúc đó em quá sợ hãi, nên mới cho rằng Lạc Ương đã đẩy em."
"Thực ra, thực ra là do em không cẩn thận tự ngã xuống."
Hoắc Diễn lạnh mặt hất cô ta ra, trực tiếp rời đi.
Ngày hôm sau, Từ Gia Ức lại dưới sự uy h.i.ế.p của tôi, thừa nhận trước toàn lớp rằng cô ta tự mình ngã xuống.