Cắn Chặt Không Thả - C8
Cập nhật lúc: 2024-06-07 14:54:49
Lượt xem: 148
Kể từ khi đi theo Hạ Minh Duyên, tôi cảm thấy tố chất tâm lý của mình đã được cải thiện đáng kể.
Đối mặt với lời tỏ tình của một người đàn ông vẫn có thể gật đầu mà mặt không đỏ tim không đập.
“Nhưng sếp Hạ, tôi cũng là đàn ông, càng không phải gay.”
“Em có thể.”
Fuck.
Người này không hiểu tiếng người phải không?
“Tôi thẳng, anh không thể bẻ cong tôi, đúng chứ?”
“Làm sao em chắc chắn rằng mình thẳng? Em đã từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm chưa?”
Tôi chợt hiểu ra tại sao Hạ Minh Duyên lại tò mò về chuyện tình cảm của tôi trong cuộc phỏng vấn, hóa ra người này đã lên kế hoạch từ trước.
Bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ rằng việc tôi tình cờ nhìn thấy anh ta đang tắm ở khách sạn trong chuyến công tác trước đó, là do anh ta cố tình làm vậy.
Kể cả lần này...
“Sếp Hạ, không phải anh cố ý để cuốn sổ ở đó chứ?”
Hạ Minh Duyên cười nhẹ không nói gì, hiển nhiên là đồng ý.
Quả nhiên, tôi biết ngay mà!
Tôi đã đến văn phòng của anh ta rất nhiều lần, mỗi ngày đều giúp sắp xếp tài liệu nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cuốn sổ đó, hôm nay chẳng hiểu sao tôi lại tình cờ nhìn thấy nó.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu, ban đầu anh muốn đến gần em trước. Ai biết rằng ấn tượng của em đối với anh càng ngày càng tệ. Một khi đã như vậy anh chỉ còn cách thẳng tay chọc thủng giấy cửa sổ*, đỡ phải khó chịu từng ngày.”
(*) Chọc thủng giấy cửa sổ: có nghĩa là làm cho sự việc rõ ràng.
Thật là ý nghĩa, tôi không thể không ngưỡng mộ sự chu đáo của anh ta.
Sẽ tốt hơn nếu anh ta không dùng tâm ý ấy đặt lên người tôi.
“Thật đáng tiếc, sếp Hạ à, giới tính của chúng ta không hợp nhau, tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau.”
Vứt lại những lời này sau lưng, tôi nhanh chóng phóng ra khỏi văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/can-chat-khong-tha/c8.html.]
Sau hơn ba tháng làm việc, đây là lần đầu tiên tôi về sớm.
Tối hôm đó, tôi nộp đơn xin từ chức, vì tôi là trợ lý của sếp nên đơn xin thôi việc chỉ cần được một mình sếp chấp thuận.
Kết quả chưa được năm phút đã nhận được phản hồi.
Dòng chữ lớn “Không thông qua xét duyệt” ở trên đ.â.m vào thật sâu khiến tôi đau lòng.
“Nếu có gì thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện, tại sao phải từ chức?”
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Hạ Minh Duyên gọi điện cho tôi, vừa mở miệng đã dập tắt ý tưởng của tôi ngay từ trong trứng nước: “Anh vừa thông báo với bộ phận tài chính rằng bắt đầu từ tháng này anh sẽ trả cho em sáu khoản bảo hiểm và hai quỹ*. Nếu em rời đi thì số tiền đó sẽ không còn nữa.”
(*) Sáu loại bảo hiểm: bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm y tế bổ sung, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản. Hai quỹ: quỹ dự phòng nhà ở và quỹ trợ cấp.
Chết tiệt, sáu gói bảo hiểm và hai quỹ!
Trong khi các bạn cùng phòng của tôi vẫn đang đấu tranh với ông chủ về việc trả lương làm thêm giờ và nghỉ cuối tuần thì tôi đã có sáu khoản bảo hiểm và hai quỹ. Thử hỏi ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.
“Ngoài ra, nếu em cảm thấy tình cảm của anh đang khiến em gặp rắc rối, vậy anh hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ nói về chuyện đó trong giờ làm việc nhé?”
Sự cám dỗ càng lớn hơn.
“Bây giờ em rời đi cũng không đáng. Tháng sau công ty sẽ tổ chức teambuilding và cùng nhau đi du lịch Tam Á. Vé máy bay và khách sạn đều đã sẵn sàng, em không đi thì thật đáng tiếc.”
Lần đầu tiên tôi biết được miếng bánh tư bản có sức hút như thế nào.
Chỉ cần vài câu là có thể cho email từ chức tôi vừa soạn vào thùng rác.
Đêm đó, tôi vẫn mơ về sáu gói bảo hiểm và hai quỹ.
Cứ tưởng những ngày tốt đẹp của mình sắp đến nhưng hôm sau, một cuộc điện thoại đã phá tan giấc mơ của tôi.
“Mộ Từ, hình như bố mẹ cậu cũng ở đây, họ đang đợi ở dưới lầu.”
Triệu Nguy vẫn còn cảnh giác khi gọi điện cho tôi: “Tôi thấy bố mẹ cậu không vui lắm, mau tới đây đi.”
Lúc đó tôi đã lên tàu điện ngầm, còn cách công ty một trạm dừng.
Mỗi ngày Triệu Nguy đều tiếp khách hàng nên rất quen thuộc với nhân viên bảo vệ ở tầng dưới. Nghe nói có người đang tìm người từ công ty chúng tôi, nhân viên bảo vệ ở tầng dưới nhanh chóng gọi điện cho Triệu Nguy. Sau khi hỏi thăm tình hình, anh ta mới gọi cho tôi.
Vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, tôi đã lọt vào mắt bố mẹ, tôi chưa kịp nói chuyện thì hai người đã lao tới làm một tràng với tôi.
“Giờ thì hay quá nhỉ, đến cả điện thoại của bố mẹ cũng không nhận, cứ vậy mà dập máy. Có phải mày tính không nhận mặt bố mẹ này nữa đúng không?”