CÁN CÂN NGHIÊNG LỆCH - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:30:11
Lượt xem: 1,726
Mặc dù dì là mẹ của Đoàn Y Nhiên, nhưng bà ấy không nói một lời nào để cầu xin cho Đoàn Y Nhiên, và cũng chính bà ấy luôn đồng hành cùng tôi khi đi khám bác sĩ tâm lý.
Mẹ muốn xin tôi tha thứ, cả ngày cứ khóc lóc trước mặt tôi, bà càng khóc trong lòng tôi càng thấy lạnh lùng và khó chịu, chuyện đến bước đường này, bà chẳng có chút trách nhiệm nào sao?
Nếu từ đầu bà ấy đối xử với tôi và Đoàn Y Nhiên công bằng, chúng tôi sẽ không cảm thấy mất cân bằng tâm lý vì bỗng dưng được mất quá nhiều tình cảm.
Nếu lúc đó tôi mới là người đi đến cực đoan thì sẽ ra sao?
20.
Sau khi tôi rời khỏi nhà, đi học ở Kinh Châu, mẹ tôi mới dần cảm thấy có lỗi với tôi.
Vì vậy, những lần hiếm hoi khi tôi về nhà, bà lại khuyên Đoàn Y Nhiên như cách bà đã từng khuyên tôi trước đây: “Chị gái không dễ gì mới về nhà một lần, con sang phòng nhỏ ngủ đi.”
Khi bà dẫn Đoàn Y Nhiên đi chợ mua đồ ăn, bà đều mua những loại thức ăn mà tôi thích, và bày hết ra trước mặt tôi.
Khi bà dẫn Đoàn Y Nhiên đi trung tâm thương mại mua quần áo, với số tiền có hạn, bà mua cho tôi những bộ quần áo đẹp hơn, đắt tiền hơn.
Bà luôn hỏi han tôi từng chút một, luôn miệng nói “Chị gái không dễ gì mới về được mấy ngày, Y Nhiên tạm thời chịu oan ức một chút nhé”.
Cảm giác đó khó chịu biết bao, ngay cả tôi lúc đầu cũng đã khóc rất nhiều, huống hồ gì Đoàn Y Nhiên, khó khăn lắm mới nhận được tình yêu thì lại phải chia sẻ hơn một nửa thậm chí là toàn bộ cho tôi?
Có lần mẹ tôi khóc lóc trước mặt tôi nói, dù sao bà cũng là mẹ tôi, bà cũng là người không muốn chuyện này xảy ra nhất, lẽ nào tôi muốn hận bà cả đời sao?
Tôi tìm thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Đoàn Y Nhiên với nội dung “Cảm ơn mẹ đã thực hiện ước mơ công chúa của con”, hỏi bà: “Không phải mẹ đã cho phép cô ta gọi mẹ là mẹ sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/can-can-nghieng-lech/chuong-15.html.]
Bà ấy rất ngạc nhiên, nói rằng bà chưa bao giờ cho phép Đoàn Y Nhiên gọi bà là mẹ, và còn tìm vòng bạn bè của Đoàn Y Nhiên, vốn là không có bài đăng đó.
Bà ấy nói căn phòng đó cũng là do Đoàn Y Nhiên nói tôi thích phong cách công chúa, nên hai dì cháu đã cùng nhau thiết kế cho tôi.
“Lúc nhỏ con không phải rất quan tâm đến chuyện phòng ốc sao? Mẹ chỉ muốn trang trí căn phòng theo phong cách con thích nhất, như vậy con sẽ về nhà thường xuyên hơn.”
Tôi cười nhạt hai tiếng, trái tim dần lạnh lẽo, hai má vẫn còn chút ướt át.
“Mẹ vẫn chưa hiểu điều con quan tâm nhất là gì, hơn nữa mẹ thậm chí còn không biết từ nhỏ đến lớn con ghét màu hồng nhất sao?”
Lần này, ánh sáng cuối cùng trong mắt bà ấy cũng tắt ngấm.
21.
Ở trong căn nhà đó, tôi luôn cảm thấy có người đang lén nhìn mình ở góc nào đó, mỗi khi nhìn thấy mẹ tôi cũng dễ bị mất kiểm soát, vì vậy bố tôi đã đưa tôi ra ngoài sống riêng một thời gian.
Đến lúc này dì mới biết được tất cả những uất ức mà tôi đã chịu đựng suốt bao năm qua trong chính căn nhà của mình.
“Dì biết mẹ con luôn cảm thấy có lỗi với dì, cũng biết là chị ấy hơi thiên vị Y Nhiên, nhưng dì thật sự không bao giờ biết là chị ấy lại thiên vị đến mức như vậy.”
“Những năm qua dì bận rộn kiếm tiền, Y Nhiên lại gây ra chuyện như vậy, dì cũng có phần trách nhiệm rất lớn, dì sẽ không cầu xin con tha thứ cho Y Nhiên, dì chỉ mong con mau khỏe lại.”
“Những năm qua dì đã dành dụm được một số tiền, ban đầu dì định về Vân Thành, cuối cùng cũng có thể ổn định cuộc sống, không cần phải nhờ mọi người chăm sóc Y Nhiên nữa.”