CÁM ƠN VÌ ĐÃ KHÔNG CƯỚI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:44:57
Lượt xem: 991
6
“Gì thế, anh còn muốn ở ngay trong nhà tôi à? Không đủ tiền thuê khách sạn sao, tôi sẽ trả cho các người.”
“Thuê khách sạn làm gì, xe của tôi đủ rộng rồi.”
Phó Tự Châu đứng dậy từ sofa, đi ra cửa, rồi quay đầu lại hỏi tôi: “Kiều Ly, nếu bây giờ em muốn níu giữ, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.”
Tôi mở cửa và đẩy anh ta ra ngoài, giọng nói đầy chán ghét: “Đi xa một chút.”
Phó Tự Châu còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã đóng sầm cửa lại. Tôi tiếp tục gắn những viên đá nhỏ lên chiếc váy cưới. Khi đứng dậy rót nước, tôi đi ngang qua cửa sổ và thấy Phó Tự Châu đang đứng dưới ánh đèn đường ở dưới nhà, hút thuốc.
Đang định thu lại ánh nhìn, tôi bỗng thấy một chiếc xe Rolls-Royce bản dài đỗ trước mặt anh ta. Đó là xe của Phó Tự Châu. Người tài xế xuống xe, không biết Phó Tự Châu đã nói gì với anh ta, rồi anh ta trao chìa khóa xe cho Phó Tự Châu trước khi rời đi.
Thẩm Mộng Chi vừa bước ra khỏi ghế phụ thì liền bị Phó Tự Châu kéo vào lòng. Cô ta tựa vào vai anh ta, ngẩng đầu lên và trông thấy tôi đang đứng ở cửa sổ nhìn họ.
Cô ta mỉm cười, và nhìn miệng cô ta như đang nói với Phó Tự Châu: “Chú Phó, Kiều Ly đang đứng ở cửa sổ nhìn chúng ta.”
Ngay lập tức, Phó Tự Châu nâng mặt cô ta lên và hôn.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Nước trong ly tôi đã nguội, tôi đi lấy một ly nước ấm. Khi đi ngang qua cửa sổ lần nữa, Phó Tự Châu và Thẩm Mộng Chi đã vào ghế sau của xe. Thẩm Mộng Chi tựa sát vào người Phó Tự Châu, một khoảng cách gần đến mức rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Tôi nhấp một ngụm nước ấm, quay lại sofa và tiếp tục gắn đá lên chiếc váy cưới. Nếu không thể mặc, tôi có thể bán đi, không thể từ chối cơ hội kiếm tiền.
Trong đầu tôi lướt qua từng kỷ niệm ba năm qua với Phó Tự Châu, lòng trĩu nặng cảm xúc khó chịu.
Khi hoàn thành xong chiếc váy, tôi nghe thấy tiếng xe khởi động dưới nhà.
Trước khi đi ngủ, Thẩm Mộng Chi lại gửi cho tôi một đoạn ghi âm.
“Chú Phó, anh làm em đau rồi.”
“Ngày mai tôi sẽ bôi thuốc cho em.”
---
7
Tôi chặn liên lạc của Thẩm Mộng Chi và Phó Tự Châu.
Sau khi chặn họ, cả thế giới trở nên yên bình.
Nhưng sự yên bình đó chẳng kéo dài được nửa tháng.
Một buổi chiều nọ, Phó Tự Châu đến studio thiết kế váy cưới của tôi. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới trưng bày ở tủ kính, như thể đang tưởng tượng dáng vẻ của tôi khi mặc nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cam-on-vi-da-khong-cuoi/chuong-4.html.]
Tôi lạnh lùng nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, anh còn đến tìm tôi làm gì?”
Anh ta lấy ra một tấm séc, đưa cho tôi: “Phí chia tay, tùy em điền.”
Hai năm trước, khi chưa tiếp quản Tập đoàn Phó Thị, Phó Tự Châu gặp mâu thuẫn với cha mình, thẻ ngân hàng bị đóng băng.
Lúc đó, anh ta cần tiền gấp, còn tôi vừa nhận được giải thưởng thiết kế váy cưới đầu tiên trong đời, với 200.000 đô la tiền thưởng. Tôi đã đưa toàn bộ số tiền ấy cho anh ta.
Sau này, tài khoản của anh ta được mở lại, anh ta cũng tiếp quản Tập đoàn Phó Thị. Anh ta muốn trả lại số tiền đó, nhưng tôi bảo: “Giữ lại mua nhà cho chúng ta, em cũng sẽ góp phần.”
Vì vậy, tôi chưa từng lấy lại khoản tiền đó.
Bây giờ đã chia tay, tôi không nghĩ đến chuyện nhận phí chia tay. Tôi chỉ muốn lấy lại số tiền của mình là đủ.
Tôi nhanh chóng viết vào séc 200.000 đô la.
Phó Tự Châu ngạc nhiên: “Không thêm hai con số nữa à?”
Tôi lắc đầu, đưa tấm séc cho anh ta ký tên: “Chúng ta yêu nhau là sự cho đi công bằng, không phải là giao dịch. Dù đã chia tay, tôi cũng không muốn lợi dụng anh.”
Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt thoáng chút hối tiếc.
“Kiều Ly, em không có chút luyến tiếc nào về mối quan hệ của chúng ta sao?”
“Không còn gì để luyến tiếc cả.”
Tôi nhìn đồng hồ và nhắc: “Tôi sắp có việc rồi.”
Anh ta ký tên lên séc và đưa lại cho tôi: “Không ăn bữa cơm chia tay à?”
“Tạm biệt là đủ rồi.” Tôi cất séc và tiễn anh ta ra cửa, “Phó tổng, không tiễn nữa.”
Phó Tự Châu bị mời ra khỏi studio. Anh ta đứng ngoài cửa sổ, nhìn chiếc váy cưới, đắm chìm trong suy tư.
Tôi chỉnh lại trang điểm, rồi xuống bãi đậu xe lấy xe. Mẹ tôi đã giới thiệu một đối tượng xem mắt, chúng tôi hẹn gặp tại quán cà phê trên đỉnh núi mà tôi thường lui tới.
Tôi lái xe đến quán cà phê. Mỗi lần đến đây, tôi luôn chọn ngồi ở chiếc sofa gần cửa sổ lớn.
Hôm nay, khi bước vào quán, người đàn ông đến xem mắt đã có mặt. Anh ấy ngồi ngay vị trí quen thuộc của tôi, gọi ly latte hoàng hôn và bánh sừng thủy tinh – món mà tôi yêu thích.
Anh ấy khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, cao ráo, đẹp trai, mang lại cảm giác ấm áp và sạch sẽ.
Thấy tôi đến, anh ấy đứng dậy chào: “Chào em, anh là Cố Tụng Diễn.”
Tôi cảm thấy mình đã từng gặp người này ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Tôi mỉm cười, đáp lại: “Chào anh, em là Kiều Ly.”