Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cảm ơn vì anh đã đến - Phần cuối

Cập nhật lúc: 2025-02-01 17:04:22
Lượt xem: 109

9

Lục Nhiên bỏ ra rất nhiều tiền để xóa hot search, tìm đội ngũ quan hệ công chúng tốt nhất, đồng thời xóa ảnh khỏi toàn bộ mạng, dư luận nhanh chóng lắng xuống.

Anh đã gửi thư pháp lý cho những người tung tin đồn thất thiệt, trong đó có Kỷ Đông Lệ.

Tối hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ Thẩm Tùy.

“Hạ Uyển, tôi đang ở dưới nhà cậu, chúng ta nói chuyện nhé.”

Lục Nhiên cùng tôi đi xuống, khoanh tay đứng cạnh tôi, vẻ mặt lạnh lùng nhất có thể.

Tôi vốn là người tốt tính, nhưng lúc này, tôi lại không thể kìm được lửa giận.

"Tại sao cậu lại tung ra bức ảnh đó?

"Tôi cứ tưởng thái độ của tôi đã rõ ràng rồi. Tôi đã kết hôn rồi, Thẩm Tùy."

“Nếu không thì hôm nay cậu có gặp tôi không?”

……Sẽ không.

Tôi tưởng mình chẳng có gì để nói với hắn.

Thẩm Tùy hai mắt đờ đẫn, râu mọc lún phún, mơ hồ có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn.

Có vẻ như dạo này hắn sống không được tốt lắm.

"Uyển Uyển, trước đây cậu đã hỏi tôi tại sao không thể công khai. Tôi nói đợi đến sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Bây giờ chúng ta đã trưởng thành, cuối cùng tôi cũng kiếm đủ tiền để cưới cậu... Cậu có thể quay lại được không? "

"Không."

Tôi lùi lại nửa bước để tránh bàn tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng và dứt khoát.

"Cậu không hiểu sao, cho dù năm đó chúng ta không chia tay, chúng ta cũng không thể ở bên nhau lâu dài được."

"Cậu quá ích kỷ, không bao giờ quan tâm đến người khác và làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của riêng mình."

Thẩm Tùy cất giọng nói khàn khàn.

"Muốn mắng tôi thế nào cũng được, nhưng tôi không nhịn được đâu, Uyển Uyển.”

"Chỉ cần cậu ly hôn với hắn, tôi sẽ để Kỷ Đông Lệ phát sóng trực tiếp xin lỗi cậu, sau đó biến mất."

"Cậu đang đe dọa ai? Bảo vệ cô ấy phải đến lượt cậu à?"

Trên trán Lục Nhiên nổi gân xanh, anh không nhịn được nữa mà đ.ấ.m thẳng vào mặt Thẩm Tùy.

"Kẻ nào bắt nạt Hạ Uyển sẽ được tôi đích thân xử lý."

“Cậu nghĩ mình là ai mà dám thuyết phục cô ấy ly hôn với tôi?”

"...Lục Nhiên!"

Tôi kêu lên: “Đừng đánh nữa!”

Thẩm Tùy lau m.á.u trên khóe miệng, đ.ấ.m trả lại Lục Nhiên, đôi mắt đỏ ngầu.

"Cô ấy yêu tôi! Tôi quen cô ấy từ hồi trung học. Sau giờ học chúng tôi lén lút hôn nhau. Anh làm gì có cửa mà so đo tình cảm của chúng tôi?"

“Cậu vẫn còn đủ can đảm để nói điều đó à.”

Lục Nhiên cười khẩy hết lần này đến lần khác, trong mắt anh tràn ngập những cơn bão giận dữ.

“Cậu nhờ cô ấy viết thư tình. Sau sự việc đó, chỉ có cô ấy là người nhận hình phạt, khiển trách và phải chuyển trường.”

"Còn cô gái họ Kỷ. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra cô ta có hứng thú với cậu. Khi nhìn cậu, đôi mắt cô ta gần như gắn chặt vào cậu không rời. Tại sao cậu lại phải ngụy biện hai người chỉ là bạn thân?"

Hai người lao vào đánh nhau, nhìn tư thế như muốn c.h.é.m nhau thành từng mảnh.

Sau một hồi, tôi không thể kìm lại được nữa mà hét lên một tiếng thật to.

Ở phía sau, Thẩm Tùy không còn chống cự nữa, bị Lục Nhiên nắm cổ áo đẩy xuống đất.

"Đồ ngốc, cậu có biết cô ấy yêu công việc diễn viên của mình đến mức nào không?

"Cô ấy làm nhân viên phụ trách một bộ phim ở trường đại học. Trong thời gian bận rộn nhất, cô ấy chỉ ngủ hai tiếng mỗi ngày. Để tăng tốc độ nói, cô ấy đã lặp đi lặp lại một câu thoại hàng nghìn lần.”

“Sau đó, cô ấy phải làm diễn viên đóng thế và dành cả buổi chiều ngâm mình trong nước trong khi đang có kỳ kinh nguyệt vào mùa đông, chỉ để đạt được hiệu quả quay phim tốt nhất.”

"Cô ấy luôn tự nói đùa rằng kẻ ngốc có phúc phần của kẻ ngốc, nhưng tôi biết cô ấy rất sợ bị gọi là kẻ ngốc."

Những lời này phát ra từ miệng Lục Nhiên, tôi vô cớ có chút buồn bực.

Tôi kéo góc áo anh, nhỏ giọng nói: “Chuyện này không cần nói cho cậu ấy biết.”

Thẩm Tùy giãy dụa quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt buồn bã không nói nên lời.

"Uyển Uyển, tôi, tôi không biết, tôi không cố ý..."

Thứ hắn nhận được là cú đá không thương tiếc của Lục Nhiên.

"Chuyện đã xảy ra, xin lỗi cũng vô ích. Cậu lấy danh nghĩa yêu cô ấy mà hủy hoại tương lai của cô ấy. Suy cho cùng, tất cả những gì cậu yêu chỉ là bản thân mình mà thôi!"

"..."

Đêm đó, lần đầu tiên trong mùa đông trong năm nay có tuyết rơi, Thẩm Tùy như bị lấy mất linh hồn, ngơ ngác quỳ xuống sàn xi măng lạnh lẽo.

Tuyết rơi khắp người, nhìn từ xa trông giống như một bức tượng.

Hắn mặc một bộ quần áo mỏng và nhanh chóng ngã xuống, ngất xỉu vì lạnh.

“Cậu ta đang giả vờ đáng thương, nên đừng lo lắng.”

Lục Nhiên khinh thường: "Cậu đáng c.h.ế.t."

Tôi hôn khóe miệng anh ấy rồi gọi xe cấp cứu cho Thẩm Tùy.

"Nói thì nói như vậy, nhưng không thể bỏ mặc cậu ấy được."

"..."

Thẩm Tùy tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Hắn đã đăng ký một tài khoản weibo và đợi thông qua chứng nhận chính thức trước khi bắt đầu phát sóng trực tiếp trong bệnh viện.

Trong ảnh, hắn vẫn đang được truyền nước, môi tái nhợt, mặt không còn chút máu.

Hắn phủ nhận những tiết lộ của Kỷ Đông Lệ và kể câu chuyện của chúng tôi với cư dân mạng.

Hắn cho rằng mình hèn nhát, chưa có thời gian đọc thư tình, rằng hắn đã mất đi người con gái mình yêu vì những quan hệ không phù hợp với người khác giới.

Tôi theo dõi toàn bộ quá trình, nghe theo giọng nói khàn khàn trong trẻo của Thẩm Tùy, nhớ lại thời niên thiếu đó, trong lòng cảm thấy chua xót.

Một tấm gương vỡ không thể hàn gắn lại được.

Ai rồi cũng phải tiến về trước, Thẩm Tùy à.

Khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Thẩm Tùy liền nói rõ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cam-on-vi-anh-da-den/phan-cuoi.html.]

"Lúc trước, tôi đơn phương yêu Hạ Uyển. Không có chuyện một chân đạp hai thuyền. Dù tôi đầu tư vào bộ phim của cô ấy hay theo dõi cô ấy từ xa dưới danh nghĩa nhà đầu tư, đây đều là hành động của cá nhân tôi và có không có ý gì làm tổn hại đến cô ấy.”

“Mặc dù cô ấy không muốn thừa nhận nhưng sự thật là cô ấy và Lục Nhiên ở bên nhau rất hạnh phúc.”

“Cô ấy vẫn ổn khi không có tôi.”

Mọi người chợt nhận ra.

“Mẹ kiếp, quay đi quay lại, Kỷ Đông Lệ rốt cuộc là đ.i.ế.m đến thế nào? !”

“Lớp tôi hồi còn đi học cũng có một cô gái như thế này, bề ngoài thì cô ta rêu rao chỉ là anh em với bọn con trai, cô ta cứ nói đừng coi tôi như con gái, nhưng thực ra là cô ta rất khoái được bọn con trai nuông chiều.”

“Thời trung học là thời điểm mà lòng tự trọng rất mạnh mẽ, tôi thậm chí còn không dám nói về người mình yêu, chứ đừng nói đến việc đọc thư tình ở nơi công cộng. Thủ đoạn của Kỹ Đông Lệ quá độc.”

“Thẩm Tùy cũng không phải người tốt, tình cảm muộn màng của anh cũng chẳng cao cả gì. Anh có hiểu rằng mình nên giữ khoảng cách với người khác giới không?”

[……]

Internet là con d.a.o hai lưỡi. Những tin đồn do Kỷ Đông Lệ bịa đặt để tấn công tôi cuối cùng đã biến thành boomerang và b.ắ.n trả cô ta.

Cô ta gặp rắc rối vì tung tin đồn và phỉ báng, đồng thời bị Lục Nhiên và Thẩm Tùy cấm tham gia giới người nổi tiếng trên mạng.

Tài khoản trên nền tảng xã hội cũng bị cấm vì vi phạm quy định và có vô số lời chửi bới trong khu vực bình luận của các video được đăng trước đó.

Đã lâu rồi tôi mới nghe lại tin tức về Kỷ Đông Lệ.

Cô ta bị trầm cảm ở mức độ vừa phải và bị fan cuồng tạt axit.

Cuối cùng thì khuôn mặt mà cô ta luôn tự hào đã bị hủy hoại.

10

Một năm sau, bộ phim được phát sóng thành công.

Vai nữ chính thứ ba của tôi đã nhận được sự hoan nghênh rộng rãi——

“Người phụ nữ mạnh mẽ có khuôn mặt trẻ thơ vô hại nhất thật đáng xấu hổ!”

Tôi thành công lọt vào đề cử Nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm.

Dù cuối cùng tôi không giành được giải thưởng nhưng tôi đã dần xóa bỏ hoàn toàn cái mác “dựa vào đàn ông để chiếm thế thượng phong”.

Anh ấy cắt một đoạn video, đây là tập hợp tất cả các clip của tôi kể từ khi tôi bắt đầu vào nghề.

“Chúng tôi đã quen nhau được sáu năm. Từ bạn bè trở thành người yêu, tôi đã chứng kiến ​​Hạ Uyển suốt chặng đường trưởng thành.”

“Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một người phụ nữ độc lập xuất sắc, còn tôi chỉ là chồng cô ấy, người mà cô ấy chung sống cả đời, không hơn không kém.”

"Mọi thứ cô ấy có đều là kết quả nỗ lực của chính cô ấy và không liên quan gì đến tôi hay cuộc hôn nhân của chúng tôi."

Lục Nhiên đã chuẩn bị việc này từ rất sớm, anh ấy đã edit video và chuẩn bị những lời này rất lâu.

Đọc từng chữ, tôi dường như nhìn thấy được khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của anh.

“Vợ ơi, em chưa bao giờ là “kẻ ngốc” đối với anh. Em vừa là một con thỏ dễ thương vừa là một chú chim đại bàng bay cao.”

“Việc đề cử này chỉ là sự khởi đầu. Sắp tới, em

chắc chắn sẽ tiến xa hơn và đứng ở vị trí cao hơn.”

"..."

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lục Nhiên và tôi quyết định tổ chức một đám cưới.

Tôi không muốn công khai khi nhận được giấy đăng ký kết hôn. Anh ấy luôn cảm thấy mình mắc nợ tôi và phải tổ chức cho tôi một buổi lễ hoành tráng và lãng mạn.

Để bàn bạc những vấn đề liên quan, hai gia đình đã hẹn nhau dùng bữa.

Sau khi tốt nghiệp, đã lâu rồi tôi không ăn cơm cùng bố mẹ, nếu nói không khó xử thì sẽ là nói dối.

May mắn thay, mẹ Lục có tính cách ấm áp, vừa trò chuyện về những việc sắp tới vừa không ngừng gắp đồ ăn cho tôi.

“Mẹ đã theo dõi bộ phim truyền hình của con từ đầu đến cuối. Nó lôi cuốn đến mức khiến mẹ thực sự không dám bỏ lỡ tập nào.”

"Ôi, sao chị đây lại sinh ra một đứa con gái ngoan ngoãn, nghe lời như vậy? Tôi thật ghen tị!"

Bố mẹ tôi sững sờ một lúc, rõ ràng là không thoải mái.

Mẹ tôi lắc đầu nói: “Chỉ là may mắn thôi. Đứa trẻ này từ nhỏ đã ngốc nghếch, thầy cô dạy dỗ đều ghét nó nhưng bù lại nó có chút tài năng diễn xuất.”

“Ừ, ừ,” bố tôi mỉm cười đồng tình, “Uyển Uyển thật may mắn khi cưới được Lục Nhiên nhà chị.”

Mẹ Lục tỏ ra không đồng tình và muốn phản bác nhưng tôi đã giữ tay bác lại.

“Bố mẹ ơi, con rất vui vì dù ngu ngốc nhưng con vẫn sống hạnh phúc.”

Kể từ khi cứu mẹ Lục, tôi mới biết, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể được người lớn sủng ái.

Mẹ tôi ho hai lần và mặt bà đỏ bừng.

"Ý con là gì? Bố mẹ đối xử tệ với con à?"

Cha mẹ tôi luôn như vậy.

Họ đàn áp tôi, coi thường tôi, nhấn mạnh sự yếu kém của tôi khi tôi chống cự và lạm dụng tinh thần tôi từ nền tảng đạo đức.

Tôi đã được giáo dục như vậy mười tám năm, sự chán nản của tôi bây giờ không còn che giấu được nữa, mà nó hiện rõ trên khuôn mặt.

“Mẹ ơi, Hạ Uyển chăm chỉ diễn xuất, cô ấy cũng hy vọng được mẹ thừa nhận.”

Giọng điệu của Lục Nhiên ôn nhu và lễ phép, nhưng ánh mắt lại không có chút ấm áp.

"Hiện tại, cô ấy sống rất tốt.”

"Hàng tháng tụi con sẽ gửi tiền cho bố mẹ. Sau đám cưới, nếu bố mẹ không muốn gặp cô ấy thì cũng không sao."

"..."

Sau bữa ăn vội vàng, tôi ngồi trên xe về nhà, ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Lục Nhiên.

“Sao thế, chồng em đẹp trai thế sao?”

Trong lúc chờ đèn giao thông, anh đưa tay xoa đầu tôi.

Tôi khẽ phàn nàn nhưng khóe miệng nhếch lên không kiểm soát.

Trong bức thư tình màu xanh đó nhiều năm trước, ai cũng trêu chọc lời lẽ mà tôi viết.

Bởi vì vào thời điểm đó tôi chưa bao giờ được yêu. Do tính cách của mình, tôi đặt mình vào thế bị động, khiêm tốn và không dám đòi hỏi bất cứ điều gì.

Khi đó tôi rất vui khi được ở cùng Thẩm Tùy, nhưng đồng thời tôi cũng ghen tị với sự tồn tại của Kỷ Đông Lệ.

Cũng giống như hồi nhỏ bị ốm, đau đớn nhưng cũng có niềm vui thầm kín là không phải đến trường.

Nếu bây giờ có ai hỏi tôi tình yêu là gì?

Tôi nghĩ tôi sẽ nói rằng tình yêu là sự bao dung và trưởng thành, một cảm giác an toàn độc nhất và là sự lựa chọn vững chắc bất chấp những

khuyết điểm.

Tình yêu là một điều đẹp đẽ.

Loading...