Cảm ơn vì anh đã đến - Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-02-01 17:03:44
Lượt xem: 114
5
Mọi người im lặng một lúc rồi bật cười.
“Trời còn chưa tối, sao Hạ Uyển lại nói mơ?”
"Lục Nhiên nổi tiếng đến thế nào, mà anh ấy có thể thích cậu ta sao?"
Chỉ có Thẩm Tùy là không cười.
Chúng tôi đã từng rất quen thuộc, và cuối cùng hắn cũng nhận ra tôi không phải là người thích gây ấn tượng với người khác.
Hắn nghiến răng: "Đã lấy được giấy đăng ký kết hôn chưa? Tại sao lại không tổ chức đám cưới?"
“Hạ Uyển, nếu lời cậu nói là thật, liệu một người đàn ông thậm chí không muốn công khai sự tồn tại của cậu có thực sự xứng đáng để cậu tin tưởng cả đời không?”
Kỷ Đông Lệ đặt tay lên vai hắn tự nhiên như anh em.
"Cậu thật sự tin sao? Cậu ta chỉ đang ra vẻ trước mặt bạn học cũ mà thôi, còn không thèm tự soi lại mình trong gương. Làm sao có thể sánh được với Lục Nhiên?"
Thực sự, tôi đã hối hận ngay khi nói ra điều đó.
Lục Nhiên đã bắt đầu ra mắt ở tuổi mười bảy với giọng hát thanh tao và ngoại hình xuất sắc, anh đã đạt được nhiều thành tựu to lớn trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Những người dựa vào sức lực của mình để kiếm sống không hề sợ hãi hay ngại ngùng khi công khai cuộc hôn nhân của mình.
Hôn nhân bí mật là điều tôi mong muốn, tôi luôn muốn đứng cao hơn, đứng ở vị trí xứng đáng với anh và tuyên bố với mọi người: “Đây là chồng tôi”.
Cảm giác thôi thúc giảm dần, tôi nói với Thẩm Tùy: “Đừng quan tâm, cứ xem như là tôi đang nói đùa đi.”
Kỷ Đông Lệ bắt đầu lên mặt: “Tôi biết trước sẽ như thế này mà. Tôi thậm chí còn cảm thấy chuyện mà cậu kể nghe rất nực cười.”
Tôi nghe thấy các bạn cùng lớp đang bắt đầu bàn tán.
“Không, Thẩm Tùy hiện tại không tìm được kiểu bạn gái mà mình mong muốn… Chẳng lẽ cậu ta thật sự yêu Hạ Uyển sao?”
"Cậu chưa nghe thấy à? Năm đó không phải là tình cảm đơn phương của Hạ Uyển. Hai người lúc đó đã nói chuyện yêu đương rồi."
"Đáng c.h.ế.t, lúc đó Đông Lệ trong lớp đọc thư tình, cậu ta còn không hề ngăn cản... Thẩm Tùy hình như cũng chẳng tốt đẹp gì."
Thẩm Tùy là trung tâm của chủ đề, nửa khuôn mặt ẩn trong ánh sáng mờ ảo, giọng nói có chút mơ hồ.
“Hạ Uyển, dù cậu có kết hôn cũng không sao đâu. Nếu anh ta đối xử tệ với cậu thì hãy quay lại với tôi."
"KHÔNG……"
Tôi muốn nói rằng Lục Nhiên rất tốt với tôi, nhưng vừa mới bắt đầu nói thì đã bị tiếng hét của Kỷ Đông Lệ và mấy cô bạn thân của cô ta cắt ngang.
"Lục Nhiên! Ahhh, Lục Nhiên! Tôi không phải đang mơ đấy chứ?!"
"C.h.ế.t tiệt, anh ấy cũng ăn ở nhà hàng này à? Thật trùng hợp!"
Giây tiếp theo, làn gió chiều hè hòa quyện với hương gỗ quen thuộc bao quanh tôi.
"Cậu Thẩm vẫn có thói quen đập chậu cướp hoa à? Nhưng tôi vẫn chưa c.h.ế.t."
Tôi ngơ ngác quay lại: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Nhiên tham dự sự kiện thảm đỏ vào buổi chiều. Bộ vest trắng khiến bờ vai anh rộng hơn và đôi chân dài hơn. Anh lao tới đây mà không hề tẩy trang.
"Tới đưa em về nhà."
Anh ấy đan những ngón tay của mình vào ngón tay của tôi một cách mạnh mẽ, đôi lông mày đẹp đẽ của anh ấy sắc nét đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng vào anh ấy.
"Chỉ là tôi không tìm được cơ hội công khai, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Hạ Uyển, vợ của tôi."
Lời của Lục Nhiên như vừa thả một quả b.o.m xuống, phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc đang thở hổn hển của mọi người, chỉ tay vào Thẩm Tùy.
“Cậu là bạn trai cũ của vợ tôi phải không?”
Thẩm Tùy không trả lời.
Nhìn bàn tay chúng tôi đan vào nhau, mặt hắn u buồn như mặt nước sâu thẳm.
Lục Nhiên nghiêng đầu cười nói: “Thoạt nhìn cậu không giống mẫu bạn trai của cô ấy lắm, nhưng nếu nhìn kỹ… thì đúng là không giống thật.”
6
Chuông báo động vang lên trong đầu tôi.
Kẻ độc miệng này sắp bắt đầu tấn công đối phương rồi!
Kỷ Đông Lệ không giấu được hưng phấn, duỗi thẳng tóc, cầm điện thoại di động đi tới.
"Lục Nhiên, em là fan của anh và là một blogger khá nổi tiếng. Em có thể chụp ảnh với anh không?"
"Những người có tính cách xấu nên tự giác ngừng theo dõi tôi."
Sự lạnh lùng trong mắt Lục Nhiên hiện lên rõ ràng: “Tôi là người ưa sạch sẽ, không thể gần gũi với những người quá hẹp hòi.”
Kỷ Đông Lệ xấu hổ và tức giận sau khi bị thần tượng của mình làm nhục ở nơi công cộng.
Thẩm Tùy đi lướt qua cô ta và nắm lấy tay còn lại của tôi.
"Tôi chưa bao giờ đồng ý chia tay. Uyển Uyển, cho anh một cơ hội nữa đi."
Các đốt ngón tay của hắn run rẩy và đôi mắt hắn cũng đỏ hoe, như thể hắn đang phải chịu đựng nỗi đau nội tâm rất lớn.
"Rõ ràng là em... thích anh nhất."
"Thẩm Tùy à, da mặt cậu cũng khá dày đó."
Lục Nhiên lạnh lùng nhướng mày nói: "Cậu đã làm cái gì mà còn không biết à? Bắt cá hai tay có được tính là đàn ông không?"
"Cô ấy... đã kể cho anh mọi chuyện rồi à?"
"Cô ấy không nói gì cả, nhưng tôi đã tự mình điều tra."
Nhìn thấy sự tức giận trong mắt của Lục Nhiên càng ngày càng mạnh, tôi bóp chặt lòng bàn tay anh.
"Không sao đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi."
Lục Nhiên lại an ủi tôi: “Bà xã yên tâm, anh đã tiêm phòng bệnh dại rồi, anh không sợ bọn này đâu.”
"...Anh xin lỗi, Uyển Uyển, anh xin lỗi."
Năm năm trôi qua, cho đến khi Thẩm Tùy nhìn thấy cảnh tôi và Lục Nhiên nắm tay nhau, hắn mới muộn màng nhận ra.
Cô gái bị hắn bỏ rơi sẽ không bao giờ có ý định nhìn lại.
Nếu bỏ lỡ một lần cũng xem như là mãi mãi.
Từng được mệnh danh là nam thần của trường, hắn bị đả kích đến nỗi dường như bị tiêu hao hết sức lực ngay lập tức.
Hắn ôm mặt, kìm nén tiếng nức nở.
Lục Nhiên che mắt tôi: “Cậu ta giả vờ đáng thương để lấy lòng thương cảm, em đừng nhìn cậu ta.”
"..."
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Lục Nhiên nhanh chóng đăng nhập weibo và khoe giấy đăng ký kết hôn của mình.
Caption: “Đây là vợ của tôi, tôi đã theo đuổi cô ấy rất lâu rồi, cô ấy có xinh không?”
Tin tôi và anh kết hôn lên top hot search với tốc độ chóng mặt.
Một số không lạc quan về điều đó, và một số đang khóc, quyết định từ bỏ hâm mộ anh.
Tôi cũng đang dần trở thành mục tiêu mà truyền thông nhắm tới.
Sau đó, họ phát hiện ra rằng mặc dù tôi đôi khi tỏ ra ngu ngốc và không thông minh lắm nhưng tôi đã làm việc chăm chỉ từ khi bước vào ngành và chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng Lục Nhiên để nổi tiếng.
Vì vậy, sau khi bị sốc, hầu hết mọi người đều bày tỏ sự hiểu biết và chúc phúc.
Mẹ tôi gọi điện sau một thời gian dài vắng mặt, tôi liếc nhìn Lục Nhiên đang tẩy trang trong phòng tắm, trốn vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Ngay khi tôi vừa nhấc máy, giọng nữ cao chói tai gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi.
"Hạ Uyển, mày cứng đầu đến mức có thể trộm sổ hộ khẩu của nhà chúng ta sao. Chuyện lớn như đám cưới sao không nói cho gia đình biết?!"
Dù tôi đã trưởng thành và có thể tự lo công việc của mình nhưng theo bản năng tôi vẫn không thể ngẩng đầu lên trước mặt mẹ.
Tôi thận trọng nói: “Mẹ, ngày con tốt nghiệp, mẹ nói đồ ngốc không xứng làm con gái mẹ, mẹ bảo con cứ đi xa như mẹ muốn, đừng nói…”
Hơn nữa, bà và bố tôi ly hôn khi tôi mười tám tuổi và mỗi người đều bắt đầu một gia đình mới.
Ngay từ đầu tôi đã không đáng yêu, và bây giờ tôi đã trở thành một người ngoài lề không cần thiết.
"Sao mày có thể để tâm những lời nói tức giận của tao chứ? Tao còn nói sẽ cho chó ăn mày, nhưng tao có thực sự làm như vậy đâu!"
Mẹ tôi ở đầu bên kia mắng tôi đến khàn giọng.
“Hạ Uyển, đứa nhỏ vô tâm, nếu không phải tao bảo vệ mày, mày đã bị cha mày bỏ rơi, tao cho mày ăn, cho mày mặc, bảo mày chuyển sang trường khác thi mỹ thuật. Giờ lên cành cao rồi là quên luôn người mẹ này!”
"..."
Tôi im lặng nghe một lúc rồi cúp máy và chuyển cho bà ta một khoản tiền.
Tôi sẽ trả lại những gì tôi nợ họ.
Tôi vẫn sẽ không quay lại ngôi nhà tan vỡ đó.
Tôi đang lướt weibo không mục đích và rất ngạc nhiên khi chỉ trong nửa giờ, tôi đã đạt được 50.000 người theo dõi.
Dưới một bài đăng gần đây, bình luận có nhiều lượt thích nhất hiện lên.
“Có phải tôi là người duy nhất tò mò về việc hai người họ gặp nhau như thế nào không? Hạ Uyển có loại sức mạnh ma thuật nào khiến cho Lục Nhiên cưới cô ấy khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp?”
7
Suy nghĩ của tôi trôi đi và thời gian quay trở lại học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất.
Mẹ Lục Nhiên lên cơn đau tim, nằm gục bên đường, giữa tiếng huyên náo, không ai dám bước tới.
Tôi do dự hết lần này đến lần khác, đẩy đám đông sang một bên, quỳ một chân xuống và vụng về thực hiện hô hấp nhân tạo cho dì ấy.
“…Dì ơi, đừng c.h.ế.t, dì còn xinh đẹp lắm, nhất định phải cố gắng.”
Nỗi sợ m.ấ.t m.ạ.n.g khiến giọng tôi nghẹn ngào nức nở. Dưới cái nắng thiêu đốt, đôi bàn tay dùng để ấn vào n.g.ự.c dì rung lên như đang sàng trấu.
Cho đến khi xe cấp cứu đến.
Bác sĩ nói nếu không có phương pháp hồi sức tim phổi của tôi, mẹ của Lục Nhiên có lẽ sẽ không thể cứu được.
Sau đó, Lục Nhiên, người bịt kín từ đầu đến chân, đến gần tôi và đặt một thẻ ngân hàng trước mặt tôi.
Tôi chợt nhận ra mình đã cứu được mẹ của một ngôi sao lớn.
Lục Nhiên nói trong thẻ có một triệu, tôi sợ hãi vẫy tay từ chối anh ấy.
"Không, không, không, chỉ là tốn chút công sức thôi, tôi không lấy tiền cứu người."
Sau đó tôi liền vội vã rời đi, kết quả là không nhìn rõ đường và va vào tường.
Tôi gục đầu thất vọng.
Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Lục Nhiên cong lên, như có sao rơi vào đó.
Một người vốn nổi tiếng vốn được bao người hâm mộ lại bật cười.
“…Làm sao có thể có một người ngu ngốc như vậy được?”
Tôi đã bị vô số người gọi là “kẻ ngốc”. Không cần phải nói, đây là một từ khó chịu và mang tính xúc phạm.
Nhưng giọng nói của Lục Nhiên lại hàm chứa sự cưng chiều với tôi.
Đây là cách tôi và Lục Nhiên quen nhau.
Anh ấy đã giới thiệu tôi với đoàn làm phim để thử vai và hỗ trợ dự án tốt nghiệp của tôi. Ngay cả công ty giải trí mà tôi đang ký hợp đồng cũng nằm dưới sự kiểm soát của anh ấy và được coi là phù hợp nhất cho sự phát triển hiện tại của tôi.
Tôi đang từng bước thực hiện, việc anh ấy bí mật bảo vệ sự nghiệp diễn xuất của tôi là điều tất yếu.
Anh ấy vừa là tiền bối, vừa là thầy giáo và cũng là người bạn thân thiết của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cam-on-vi-anh-da-den/phan-2.html.]
Ngày Lục Nhiên tỏ tình với tôi là một đêm bình thường, tôi vừa đóng xong một cảnh quay đêm, đang ngồi trong xe của anh, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt.
Những ngón tay mát lạnh của anh vuốt ve lông mày tôi và thì thầm nhẹ nhàng.
"Anh nên làm gì đây, Hạ Uyển, anh không còn hài lòng với mối quan hệ hiện tại của chúng ta nữa.”
"Em có muốn chúng ta tiến thêm một bước nữa không?"
Câu hỏi đó khiến tôi đột nhiên tỉnh dậy.
Tôi nói với anh một cách cảnh giác và nghiêm túc: "Tôi biết yêu đương qua đường là xu hướng trong ngành giải trí, nhưng...với tôi, đã yêu là phải cưới."
Lục Nhiên nghiêng người tới gần, khuôn mặt xinh đẹp và trong mắt mang theo nụ cười.
Nó đẹp đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.
Khi mũi chúng tôi chạm vào nhau, anh nói, "Làm sao em biết anh chỉ yêu em mà không cưới?"
Người đàn ông này quả thật nói được làm được.
Món quà sinh nhật thứ hai mươi của tôi là một chiếc nhẫn kim cương trị giá mười triệu và hai tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ tươi.
"...Vợ!
"Anh quên mang đồ ngủ vào. Làm ơn đưa chúng cho anh."
Tiếng hét của Lục Nhiên phát ra từ phòng tắm, tôi hít một hơi thật sâu và thoát ra khỏi ký ức.
Hắng giọng và trêu chọc anh.
"Gọi chị gái đi, em sẽ đưa nó cho anh."
Lục Nhiên hơn tôi năm tuổi, sau khi quen nhau, anh ấy thường dụ tôi gọi anh ấy là anh trai, có khi anh ấy có hứng thú trên giường, anh ấy còn dọa tôi gọi anh ấy là thầy, như để trả thù việc tôi cố tình giữ khoảng cách với anh ấy vào lúc đầu.
"Thầy Lục? Haha, thầy trò ai lại nằm chung
giường..."
Kết quả là tôi đã phải chịu đựng sự áp bức của anh ấy trong một thời gian dài, và đã đến lúc phải trả thù!
Lục Nhiên im lặng mấy giây, tiếng cười nghe như nghiến răng nghiến lợi.
"Chị, chị yêu, chị Hạ Uyển...được chưa?"
Tôi tự hào đến mức nheo mắt lại.
“Mở cửa ra, chị yêu tới đưa đồ ngủ cho em trai đây.”
Một bàn tay to đầy những giọt nước vươn ra, nhưng thay vì nắm lấy bộ đồ ngủ trên tay tôi, nó lại trực tiếp tóm lấy eo tôi và dùng một lực rất mạnh kéo tôi vào phòng tắm.
Sương mù dày đặc, Lục Nhiên đứng dưới vòi hoa sen, n.g.ự.c và cơ bụng lộ rõ.
"Sao em không dám nhìn? Vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao?
"Chị yêu."
Tôi đỏ bừng từ mặt đến tận cổ, tôi che mắt lại.
“Quần áo của anh…”
Lục Nhiên hôn ngón tay tôi, mơ hồ nói: "Không cần, dù sao sớm muộn gì anh cũng phải cởi ra."
"Không, không biết xấu hổ."
Tôi thở hổn hển mắng anh, chợt nhớ đến một buổi tối tuần trước, lúc đó Lục Nhiên dụ dỗ tôi tắm chung, nhưng vì vào ngày hôm đó tôi quá mệt, lại buồn ngủ và không thể nghe được gì.
Nên anh đành từ bỏ một cách miễn cưỡng.
Hóa ra là hôm nay anh đang đợi tôi ở đây.
Tôi tức giận cắn vào yết hầu của anh: “Tìm cớ lấy quần áo, rõ ràng là anh cố ý!”
“Anh đã bắt được em rồi, em yêu.”
Lục Nhiên vỗ m.ô.n.g tôi, ánh mắt càng ngày càng d.â.m đ.ã.n.g.
"Nếu em đã đến gặp bạn trai cũ, anh phải thu một ít tiền lãi.”
"Tốt lắm, đứng yên và chịu đựng đi."
Tôi sắp c.h.ế.t ngạt mất.
Tôi có cảm giác như đang ở trong một chiếc nồi hấp lớn, mặt nóng bừng, người cũng nóng bừng.
Cuối cùng, tôi ngất đi vì kiệt sức. Lục Nhiên, người đã ăn uống đầy đủ, cẩn thận lau chùi cơ thể cho tôi và hôn lên trán tôi.
Anh lẩm bẩm:
“Hạ Uyển, em đã có chồng, em không được phép nhìn người đàn ông khác.”
“…Dù một cái liếc mắt cũng không được.”
8
Cuối tháng 9, tôi tham gia dàn diễn viên của bộ phim thần tượng cổ tích "The Supreme Commander", đóng vai một nữ nhân vật phụ độc ác.
Trước khi chính thức bấm máy, nhà đầu tư lớn nhất đã bất ngờ chuyển sang công ty có tên Bu Late Technology do Thẩm Tùy làm chủ.
Tôi thường gặp hắn trên phim trường và có lần tôi nghe thấy biên kịch nói chuyện với hắn.
"Anh Thẩm còn có hứng thú đóng phim à?"
Hầu hết các nhà đầu tư đều bận rộn với lịch trình cá nhân, chờ đợi để thu tiền sau khi chương trình lên sóng. Thật hiếm khi thấy một người như hắn suốt ngày quanh quẩn ở trường quay.
"Tôi tới đây để thăm một người."
"Có diễn viên nào mà anh quen biết à? Hãy nói cho tôi biết sớm hơn, tôi sẽ quan tâm đến người đó nhiều hơn."
"Không, trước đây tôi đã quen với cô ấy, nhưng bây giờ... cô ấy có thể không muốn gặp tôi."
Ánh mắt Thẩm Tùy xen lẫn chút tiếc nuối và buồn bã.
Biên kịch trêu anh: “Nghe Thẩm tiên sinh có ý này, chắc chắn anh đã bị tổn thương về mặt tinh thần.”
“Nhìn xem, đó là nữ chính thứ ba, cô ấy cũng là diễn viên được yêu thích nhất. Cô bé ấy tính cách rất đáng yêu, không có khí phách và cũng không làm điều gì đặc biệt, cô ấy thường ăn bữa trưa theo suất sẵn với chúng ta.”
Thẩm Tùy thở dài: “Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn rất tốt, trước kia là do tôi mù.”
"..."
Tôi giả điếc làm ngơ đi xuống nghỉ dưới lều.
Ở một trường trung học trọng điểm, nơi học sinh giỏi ở khắp mọi nơi, điểm kém và tính cách sống nội tâm khiến tôi trông rất tầm thường.
Tôi nhớ rằng sở dĩ Thẩm Tùy và Kỷ Đông Lệ ngồi cùng bàn là vì điểm tiếng Anh của cô ta cao nhất lớp, và tiếng Anh là môn yếu của Thẩm Tùy.
Cô giáo Vương yêu cầu họ học hỏi điểm mạnh của nhau và cùng nhau tiến bộ.
Mặc dù tôi là người yêu Thẩm Tùy nhưng hắn cũng không khỏi đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía Kỷ Đông Lệ.
Bây giờ, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy tôi tỏa sáng dưới ống kính.
Nhưng tôi không còn cần sự quan tâm của hắn nữa.
Tin nhắn báo vang lên, là Lục Nhiên.
“Vợ ơi, anh đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn sau buổi quay phim này cho em rồi đó.”
Tâm trạng tôi bỗng trở nên hưng phấn, tôi gửi lại icon cún con “đã rõ”.
Sau khi công khai mối quan hệ, ngoại trừ lượng người theo dõi trên weibo tăng mạnh, cuộc sống của tôi không có nhiều thay đổi.
Lục Nhiên luôn bảo vệ tôi rất tốt.
Trước khi nhận giấy đăng ký kết hôn, anh ấy đã chuyển tất cả tài sản của mình cho tôi, điều này mang lại cho tôi cảm giác an toàn.
Nói cách khác, ngay cả khi anh ấy ngoại tình, anh ấy sẽ ra đi tay trắng.
Cũng chính anh ấy đã nói với tôi rằng mỗi bước đi của một diễn viên đều có giá trị, tôi có thể dựa vào chính mình chứ không cần phải dựa vào anh ấy.
Vì vậy, tôi đã từ chối lời mời tham gia một chương trình tạp kỹ rõ ràng là nhằm mục đích khai thác chuyện tình đang rầm rộ của chúng tôi, mặc dù phí ghi hình một tập cao đến mức nực cười.
Ba tháng trọn vẹn đã trôi qua, bộ phim cũng sắp hoàn thành.
Vào thời điểm quan trọng này, một bức ảnh của tôi thời trung học bất ngờ bị rò rỉ trên mạng.
Đôi nam nữ mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, tôi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, má hơi ửng đỏ, khóe môi nhếch lên thành một vòng cung nhẹ.
Có vài tài khoản đã edit bức ảnh thành một video và lồng tiếng nhạc lãng mạn vào, còn để thêm caption kiểu:
“Không giấu được nỗi lo lắng của cô gái mười bảy tuổi” “Một cô gái đỏ mặt đáng giá ngàn lời yêu thương” “Ký ức thanh xuân qua một bức ảnh”
…
Trong thời đại thông tin phát triển nhanh chóng, nhân vật nam chính trong bức ảnh là Thẩm Tùy nhanh chóng lộ diện, nhiều cư dân mạng cho biết họ rất sốc.
“Nam đẹp, nữ cũng đẹp, cảm giác thanh xuân tràn ngập. Liệu hai người này có thể đóng phim học đường được không nhỉ?”
“Đây mà là phim học đường cài gì? Rõ ràng đây là câu chuyện về cuộc hội ngộ với người yêu sau một thời gian dài xa cách.”
“Không phải chứ, ngay cả tên công ty cũng là tên cô ấy, mọi người nghĩ lại mà xem.”
Tôi gần như đoán ngay rằng những bức ảnh và những tài khoản này đều do Thẩm Tùy đứng sau.
Năm đầu cấp 3, chúng tôi chưa quen nhau mấy.
Khi lau bảng, tôi phải cố gắng nhón chân lên.
Thẩm Tùy mím môi, lấy bông bảng trong tay tôi, thoải mái lau sạch.
Một người bạn cùng lớp dùng điện thoại di động trong lớp đã vô tình chụp được bức ảnh này.
Trong thời gian yêu đương, Thẩm Tùy đã âm thầm đặt nó làm hình nền điện thoại di động của mình.
Thẩm Tùy có thể muốn nhớ lại tuổi trẻ đã mất của chúng tôi, nhưng hắn dường như đã quên mất tình trạng hôn nhân của tôi.
Vì vậy, khi những lời tán thưởng trôi qua, những gì tiếp theo là vô số lời lăng mạ nhắm vào tôi.
Thẩm Tùy đã đầu tư vào bộ phim mà tôi đóng, việc hắn thường xuyên đến thăm dàn diễn viên đã bị các tay săn ảnh chụp được, điều này đã gây ồn ào lớn.
Anti-fan mắng tôi rất gay gắt, nói rằng tôi không hài lòng với việc có được Lục Nhiên, bây giờ lại còn chơi trò dây dưa với người cũ, nhìn thì tưởng như một tiểu thư trầm tính nhưng thực chất tôi lại là một con đ.i.ế.m đầy mưu mô.
Kỷ Đông Lệ nhạy cảm nhận ra cơ hội kinh doanh và thực hiện các buổi phát sóng trực tiếp với tư cách là "bạn cùng lớp của Hạ Uyển".
"Hạ Uyển là người mà tôi biết rõ nhất. Tôi học cùng lớp gần ba năm, sau đó cô ta bị đuổi học vì hành vi đạo đức không tốt, sau đó cô ta chuyển sang trường khác để thi mỹ thuật.”
“Lúc đi học, cô ta giả vờ im lặng, như chuột chui trong bóng tối, nhưng sau lưng lại rất hay làm nũng, móc nối với học sinh lớp trên và viết cho Thẩm Tùy một bức thư tình.”
“Mấy tháng trước họp lớp, cô ta không còn giả vờ nữa mà mắng tôi một trận, có lẽ cô ta ỷ mình có một người chồng tốt, có thế lực lớn chống lưng.”
“Ồ, có một số người thật may mắn, có thể dựa vào đàn ông để lên đỉnh. Không giống tôi, tôi chỉ có thể tự mình nỗ lực.”
Cô ta thậm chí còn phát đoạn ghi âm Lục Nhiên đứng ra bảo vệ tôi trong một bữa tiệc, cắt bỏ phần mở đầu và phần kết, đồng thời bí mật tố cáo Lục Nhiên xúc phạm người hâm mộ vì lợi ích của vợ.
Càng ngày càng có nhiều người vào xem các buổi phát sóng của cô ta.
“Tôi thực sự không thể nhìn ra được Hạ Uyển lại là người như vậy, thật là ghê tởm, tôi cầu xin Lục Nhiên hãy tỉnh táo và ly hôn càng sớm càng tốt!”
“Ôi thương cho Đông Lệ bảo bối, hoàn toàn khác với con chuột hôi Hạ Uyển, nữ chính nhất định phải xinh đẹp độc nhất vô nhị!”
“Chị ơi, chị xinh hơn Hạ Đồng rất nhiều, tính cách lại phóng khoáng và khiêm tốn. Hãy tham gia vào ngành giải trí, dù chị hát, nhảy hay diễn xuất, em đều thích xem.”
Đây cũng là lần mà tôi trải qua vụ bạo lực mạng lớn nhất kể từ khi ra mắt.
Thỉnh thoảng, đoàn làm phim nhận được những lưỡi d.a.o cạo, những bức ảnh về x.á.c c.h.ế.t và những con mèo c.h.ế.t đ.ẫ.m m.á.u từ những người hâm mộ điên cuồng.
Việc quay phim của tôi bị tạm dừng.
Lục Nhiên đi công tác nước ngoài đã xin nghỉ phép nửa tháng, bỏ hết công việc về nhà ở bên tôi.
Anh mặc chiếc áo khoác đen trong cái lạnh đầu đông, anh thở dài rồi ôm tôi vào lòng với vẻ mặt đau khổ.
Mùi hương gỗ xộc vào mũi, khiến tôi sảng khoái.
"Đừng sợ, Hạ Uyển.
"Anh ở đây rồi."