Cảm ơn vì anh đã đến - Phần 1
Cập nhật lúc: 2025-02-01 17:03:03
Lượt xem: 127
1
Trong giờ giải lao, người đẹp của lớp Kỷ Đông Lệ bất ngờ bước lên bục giảng, tay cầm một chiếc
phong bì màu xanh da trời.
"Lớp học chán quá, để tôi cùng mọi người giải trí một chút nhé."
Cô ta hắng giọng, nhìn từ Thẩm Tùy đến tôi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một cái nhếch mép.
“Bạn học Thẩm, khi viết những dòng này tôi có chút lo lắng ... "
Khi cô ta đọc đến câu nói đó: “Tôi không biết mình bắt đầu thích cậu từ khi nào, nhưng
yêu đơn phương là một căn bệnh không ai có thể biết rõ nguyên do ... "
Tôi ngẩng đầu lên khỏi đống sách vở, dụi đôi mắt buồn ngủ vì nhìn chằm chằm vào bảng đen hồi lâu và nhận ra mọi chuyện một cách muộn màng.
Cái tôi viết giống như một bức thư tình gửi cho Thẩm Tùy.
"Hahahahahaha, từ "nguyên do" của căn bệnh mà cũng viết sai."
Kỷ Đông Lệ cười lớn đến mức còn cao giọng bắt chước.
"Cảm ơn cậu đã giống như tia sáng chiếu vào cuộc đời tôi."
Cùng lúc đó, những tràng cười vang lên khắp lớp học.
Kỷ Đông Lệ còn hỏi: "Thẩm Tùy, chúng ta là học sinh của một trường trung học trọng điểm. Kẻ mù chữ nào đã viết cái này cho cậu? Cậu ta đã tốt nghiệp tiểu học chưa?"
Cảm giác như bị ai đó tát vào mặt ở nơi công cộng, mặt tôi đỏ bừng, xấu hổ và tức giận.
Ở khoảng cách giữa hai hàng, tôi nhìn Thẩm Tùy cầu cứu.
Nhưng hắn cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng nhướng mi lên, khuôn mặt thanh tú như ngọc
hiện lên vẻ giễu cợt.
"Làm sao tôi biết đươc?"
"Tôi còn cần phải tốn thời gian điều tra trình độ học vấn của từng người tỏ tình với tôi nữa à?"
Ngay khi Thẩm Tùy vừa dứt lời, tôi không thể tin nổi mở mắt ra.
"Đúng là Thẩm Tùy của chúng ta không rảnh rỗi như vậy."
Kỷ Đông Lệ nâng cằm đồng ý với hắm, giống như một con thiên nga chiến thắng.
“Khoảnh khắc thú vị đã đến. Bây giờ, chúng ta hãy xem chữ ký của bức thư tình này-"
Cô ta bước xuống và bắt đầu xuất hiện từ hàng ghế đầu.
"Đáng c.h.ế.t, là Hạ Uyển, sao cậu ta dám? Hahaha, chỉ số IQ của cậu ta còn không vượt quá mức
trung bình."
"Ai đó có thể tự biết thân biết phận một chút được không? Đừng nghĩ đến chuyện cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ai không biết Đông Lệ và Thẩm Tùy là một đôi?"
"Hôm nay đúng là vui thật. Cảm ơn cậu đã mang đến niềm vui cho chúng tôi!"
Cuối cùng, Kỷ Đông Lệ dừng lại trước bàn của tôi và chống tay lên hông một cách kiêu ngạo.
Giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chói tai đối với tôi.
“Đừng mơ nữa, Hạ Uyển."
“Thẩm Tùy đứng nhất lớp, sao cậu ta có thể thích cậu, một kẻ ngốc hết lần này đến lần khác thi
trượt?"
Móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay và cơn đau nhói khiến tôi tỉnh lại sau sự xấu hổ tột độ.
Tôi lặng lẽ đáp lại: “Tôi chỉ phản ứng chậm thôi, tôi không ngu ngốc."
“Về phần bức thư tình ... "
Vốn dĩ tôi muốn giải thích rằng Thẩm Tùy đã chủ động xin thư tình của tôi.
Người này thường ngày trông có vẻ là một học bá lạnh lùng nhưng thực ra lại vô cùng hống hách và bất an.
Tôi nhớ lại khi đó lúc tan học, hắn chặn tôi ở hành lang và hôn tôi rất lâu, giọng khàn khàn cầu xin.
"Uyển Uyển, cậu có thể viết cho tôi một bức thư tình được không?"
Lúc đó, tôi thực sự không thể nói không.
Tôi bận học nên tối nào cũng có phải cố gắng dành ít thời gian viết một chút, viết suốt nửa năm mà không hề hay biết.
2168 từ, được cân nhắc kỹ lưỡng từng chữ.
Gần đến ngày kỷ niệm đầu tiên chúng tôi hẹn hò, và tôi đã nghĩ đến việc tặng món quà này cho hắn.
Nhưng thứ tôi nhận lại là ánh mắt thờ ơ của Thẩm Tùy.
Sự mệt mỏi tràn vào tứ chi và xương cốt như thủy triều, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi với mối tình
ngầm này.
Tôi nhặt bức thư tình mà mọi người trong lớp đã đọc và cười nhạo, từ từ cuộn nó lại thành một
quả bóng rồi ném vào thùng rác phía sau.
"Tôi đã từng thích Thẩm Tùy, nhưng giờ thì không còn nữa."
Giọng điệu của hắn vẫn chậm rãi như mọi khi.
Âm lượng không quá cao cũng không quá thấp, vừa đủ cho mọi người nghe.
2
"Cậu nói gì?"
Thẩm Tùy vô tình đánh rơi cuốn sách, đôi mắt chợt tối sầm lại.
Thấy mình đã đạt được mục đích, Kỷ Đông Lệ vui vẻ quay lại với hắn.
"Sao vậy, bạn cùng bàn, trừ khử con nhỏ ngốc này không tốt sao?"
"Hay là ... cậu có hứng thú với nó?"
Hắn cau mày, toát ra khí chất lạnh lùng không ai dám đến gần.
“Thì sao?"
Tính tình Thẩm Tùy tuy hơi khó gần nhưng vẫn tính là ôn hòa, số lần làm mặt lạnh thật sự rất ít.
Kỷ Đông Lệ hơi sửng sốt, sau đó khó chịu cong môi.
"Tôi cũng có ý tốt, chúng ta đã đồng ý cùng nhau cố gắng vào Thanh Bắc, không thể bị phân
tâm bởi những thứ như tình yêu."
"Hừ, tôi coi cậu như bạn thân, giờ cậu lại bày thái độ đó với tôi à."
Thẩm Tùy thở ra một hơi: “Xin lỗi, tôi quá kích động."
Kỷ Đông Lệ nắm chặt nắm đấm, đánh vào vai hắn, mắng: "Tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Tôi ngồi ở hàng ghế sau và có cái nhìn toàn cảnh về sự tương tác giữa hai người.
Tôi nghĩ Thẩm Tùy cũng nợ tôi một lời xin lỗi.
Nhưng không sao đâu, chúng tôi đã chia tay rồi.
Tôi không tranh cãi với những người không xứng đáng.
Thẩm Tùy hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Hắn đưa tôi về nhà như thường lệ, mặc dù tôi không nói một lời nào với hắn.
Khi chúng tôi đến cổng khu dân cư, Thẩm Tùy thở dài, nắm lấy góc áo của tôi.
"Uyển Uyển, đừng tức giận."
"Kỷ Đông Lệ nói có hơi khó nghe, nhưng kỳ thật không có ý xấu."
Tôi tự hỏi, "Có phải cậu đang nói thay cho cậu ta ...cậu với cậu ta là gì của nhau?"
“Tôi sợ cậu sẽ gặp rắc rối."
Thẩm Tùy chạm vào đầu tôi, tôi lùi lại nửa bước để tránh.
Bàn tay xương xẩu của hắn lúng túng dừng lại giữa không trung, đôi mày và đôi mắt lạnh lùng bị che khuất trong ánh đèn đường mờ ảo, lộ ra chút cô đơn.
"Tôi biết cậui trách tôi hôm nay không đứng ra bảo vệ cậu, nhưng nhà trường lại nghiêm khắc
không cho chúng ta yêu đương. Nếu có người phát hiện mối quan hệ của chúng ta, thì chỉ có c.h.ế.t."
“Chờ một chút đi, Uyển Uyển, đợi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc đã.”
Hóa ra đây chính là lý do khiến hắn cho phép Kỷ Đông Lệ làm tôi bẽ mặt trước mọi người.
Đầu óc tôi hơi chậm chạp nhưng tôi cũng hiểu rằng con trai bình thường sẽ không có chuyện thân thiết với bạn nữ khác như vậy.
Tôi lắc đầu nói.
"Đã không dám công khai, vậy thì tốt nhất đừng bao giờ bắt đầu."
"Tạm biệt Thẩm Tùy, tôi về nhà."
Hầu như không có ai tin, chính Thẩm Tùy là người theo đuổi tôi trước.
Vào học kỳ đầu tiên của cấp ba, tôi và hắn được phân công về cùng một đội để trực nhật.
Tôi làm việc chậm, sợ bị ghét nên dậy sớm cả tiếng đồng hồ để dọn dẹp lớp học.
Quét sàn, lau kính, lau bảng đen.
Lúc Thẩm Tùy đến thì tôi đã gần xong việc.
Tôi thận trọng hỏi hắn: “Tôi không gây rắc rối gì cho cậu, phải không?”
Tôi vẫn nhớ ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Tùy. Hắn lấy cây chổi từ tay tôi và nói với giọng rất
bình tĩnh.
“Lần sau đợi tôi nhé."
Theo thời gian, chúng tôi đã quen nhau.
Sau đó, Thẩm Tùy âm thầm đảm nhận mọi công việc.
Hắn còn an ủi tôi khi tôi thầm khóc khi làm bài thi không tốt, đồng thời giúp tôi giải thích và sàng lọc những câu hỏi sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cam-on-vi-anh-da-den/phan-1.html.]
Hắn nghiêm túc nói với tôi: "Uyển Uyển, đừng nghe những lời vô nghĩa của những người đó. Cậu rất tốt. Chậm chạp không phải là khuyết điểm."
Tôi nghĩ chỉ cần cắt đứt quan hệ với Thẩm Tùy, tôi có thể trở lại làm người bình thường không ai
quan tâm.
Thật bất ngờ.
Những người đi theo Kỷ Đông Lệ ngày hôm đó đã gọi điện cho Thẩm Tùy, nhặt bức thư tình trong thùng rác lên và đưa cho hiệu trưởng Vương.
Bố mẹ tôi được gọi đến văn phòng. Một người phụ nữ trung niên đeo kính gọng đen nhướng mày
và nước bọt b.ắ.n tung tóe.
"Em ấy có sự ngây thơ mà hầu hết mọi người không có, và rõ ràng là em ấy rất dễ thương."
Cho nên tôi nói, Thần Tùy là tia sáng chiếu vào cuộc đời tôi.
Nhưng bây giờ, ánh sáng này sẽ chiếu vào người khác.
3
"Hãy quên việc học hành kém cỏi của em ấy đi. Em ấy đứng cuối lớp hết lần này đến lần khác, điểm trung bình của em ấy giảm đi rất nhiều."
“Hiện tại em ấy còn viết thư tình cho người khác, yêu sớm với Thẩm Tùy là học sinh giỏi nhất trong
lớp, chúng tôi chú trọng bồi dưỡng một thiếu niên ngoan ngoãn, nếu em ấy trì hoãn Thẩm Tùy thì phải làm sao? Em ấy có thể gánh vác trách nhiệm này không ?! "
Bố mẹ tôi cúi đầu khiêm tốn xin lỗi.
Có một nhóm bạn cùng lớp vây quanh cửa sổ, hả hê trước dáng vẻ của tôi.
Thẩm Tùy vội vàng mở cửa bước vào, tóc rối bù trên trán, chưa bao giờ tôi thấy hắn lo lắng như
vậy.
"Thầy ơi, không phải Lỗi của Hạ Uyển. Bức thư tình là ... "
Sắc mặt cô Vương lập tức dịu lại: "Thẩm Tùy, em muốn nói gì?"
Kỷ Đông Lệ theo sát phía sau, kéo Thẩm Tùy đi.
"Không có gì đâu thưa cô! Cô cứ tiếp tục đi!"
“Thời gian rất quý giá, tôi sẽ nói chuyện với Thẩm Tùy sau."
Nhưng tôi không có ý định nói gì nữa với Thẩm Tùy.
Tôi có lòng tự trọng thấp, nhạy cảm và rụt rè.
Thẩm Tùy là mối tình đầu của tôi và là người bạn duy nhất tôi có từ khi còn nhỏ.
Vì gia cảnh không mấy khá giả, cho nên hắn quyết tâm thay đổi cuộc đời thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mối tình này sẽ bị chỉ trích nặng nề, và vì hắn là học trò cưng trong mắt thầy cô và bạn nè, nên sẽ không gánh chịu hậu quả gì.
Cô Vương khinh thường nhìn tôi chằm chằm, như đang nhìn một đống bùn nhão không làm nổi trò trống gì.
"Cha mẹ của Hạ Uyển, tôi chân thành khuyên hai người nên đưa Hạ Uyển đến bệnh viện kiểm tra
não. Với điểm số hiện tại, em ấy khó có thể vào đại học. Bỏ học sớm là con đường đúng đắn cho em ấy ở thời điểm hiện tại."
...
Trên đường trở về xe, bố mẹ tôi cãi nhau.
Móng tay dài màu đỏ tươi của mẹ chọc thẳng vào trán tôi: “Từ nhỏ mày đã ngốc nghếch, mãi đến ba tuổi mới biết nói, mãi đến mười tuổi mày mới học được phép cộng trừ. Kiếp trước tao đã làm điều ác gì mà có đứa con như mày vậy chứ!”
Bố tôi cũng lắc đầu: “Uyển Uyển, con ngu ngốc không phải lỗi của con, nhưng tại sao con lại yêu
sớm?"
“Con nhỏ ngu ngốc này, mày đủ lông đủ cánh rồi phải không? Giờ còn học được cái thói quyến rũ đàn ông."
"Nếu không phải sức khỏe của tao kém, không có khả năng sinh thêm nữa, tao liền ném mày ra ngoài cho mày tự sinh tự diệt!"
Trong suốt ngày tháng tôi lớn lên, những cuộc trò chuyện như thế này diễn ra không biết bao nhiêu lần.
Những người thân thiết nhất với tôi trên thế giới đã chửi bới tôi bằng những lời lẽ ác độc nhất.
Chịu đựng hết lần này đến lần khác, tôi vẫn kêu la vô ích.
"Mẹ, bố, con xin lỗi vì lại gây rắc rối cho bố mẹ."
4
Dưới sự sắp xếp của bố mẹ, tôi chuyển sang học nghệ thuật.
Tôi luyện tập lời thoại của mình hàng ngày, phân tích video và chuẩn bị cho các lớp học văn hóa.
Tôi không bao giờ gặp lại Thẩm Tùy nữa.
Năm năm trôi qua trong chớp mắt.
Sau khi tốt nghiệp, tôi ký hợp đồng với một công ty nhỏ và trở thành diễn viên tuyến 18 trên trường quay.
Trong buổi họp lớp cấp ba, Thẩm Tùy mặc vest, vẻ trẻ trung không còn, nhưng khí chất lạnh lùng thì vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi nghe nói hắn đã được nhận vào Đại học Thanh Bắc như mong muốn, có được thành tựu nhất định trong việc khởi nghiệp kinh doanh riêng và hiện là chủ tịch của một công ty máy tính.
Nhưng khoảnh khắc hắn nhìn thấy tôi từ xa.
Hắn đột nhiên đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe.
"Uyển Uyển, những năm qua cậu đã ở đâu?"
Ánh mắt của hắn mãnh liệt đến mức tôi muốn quay đi, tim đập thình thịch và tìm chỗ ngồi xuống.
Kỷ Đông Lệ ngồi ở một bên, hưng phấn cho các bạn nữ xem hình nền điện thoại di động của mình. Đó là Lục Nhiên, một nam thần.
"Ahhh, tôi cũng nghĩ vậy! Tôi chỉ tình cờ kéo bạn tôi đi lấy hai vé xem buổi hòa nhạc của anh ấy.
Nếu cậu rảnh, Đông Lệ, tháng sau chúng ta cùng đi xem nhé ~"
Kỷ Đông Lệ trượt kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó và vào học tại một trường cấp thấp 985. Cô ta
đã lợi dụng vẻ ngoài xinh đẹp để trở thành một người nổi tiếng trên mạng xã hội và có hàng triệu người hâm mộ.
Cô ta là kiểu người hòa đồng với các bạn cùng lớp nên có nhiều cô gái xung quanh đang cố gắng thân thiết với cô ta.
Với tâm trạng không mấy vui vẻ, tôi thấp giọng nhắc nhở: “Ừ ... nghe đồn Lục Nhiên đã kết hôn."
Kỷ Đông Lệ không nói gì, nhưng mấy cô gái khác lại không thể ngồi yên.
"Hạ Uyển, cậu không phải là đang xem thường lòng tốt của người khác sao? Cậu, một kẻ ngu
ngốc ít tên tuổi, thật sự cho rằng mình là người cái gì cũng biết sao?"
“Ha ha ha, kẻ ngốc có thể không biết mình sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý khi tung tin đồn thất thiệt.”
Tôi nghĩ thật buồn cười: “Tôi không hề tung ra tin đồn gì cả”.
Bởi vì tôi là vợ của Lục Nhiên.
Kỷ Đông Lệ nở một nụ cười vui tươi.
"Hạ Uyển, cậu trông thật xấu hổ khi cố gắng chứng tỏ sự hiện diện của mình. Con gái tốt nhất
đừng có ác tâm như vậy."
Tôi đã làm việc chăm chỉ trong làng giải trí một thời gian và đã từng trải qua bạo lực mạng. Mức độ xúc phạm này từ lâu đã không thể khơi dậy bất kỳ d.a.o động nào trong cảm xúc của tôi.
"Còn gì tệ hơn việc đọc thư tình của người khác ở nơi công cộng?"
Tôi mỉm cười bẽn lẽn và nhìn qua từng khuôn mặt của những người này.
"Thật ra tôi không có ấn tượng tốt với mọi người ở đây. Sở dĩ tôi đến bữa tiệc nhàm chán này là vì tôi luôn bị bao vây bởi những nữ phụ độc ác. Tôi nghĩ ... có lẽ tôi có thể tìm được cảm hứng ở một số người có mặt ở đây."
Kỷ Đông Lệ cười lạnh nói: "Hạ Uyển, mời nói chuyện thẳng thắn hơn. Cậu đang nói đá xéo ai vậy?"
Tôi nghiêng đầu nói: "Kỷ Đông Lệ, nhiều năm như vậy, chẳng phải cậu vẫn ở bên Thẩm Tùy
sao?
Có lẽ vì ở cùng Lục Nhiên đã lâu nên dần dần bị nhiễm khí chất ngang ngược của anh ấy.
Kỷ Đông Lệ hất tóc lên một cách mất tự nhiên, "Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi và Thẩm Tùy là bạn bè tốt, tình bạn trong sáng."
Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì tôi chúc cậu sau này sẽ tìm được một người bạn trai giống Thẩm Tùy như vậy.”
Kỷ Đông Lệ đỏ mặt muốn phản bác, Thẩm Tùy lại lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta.
"Ồn ào quá."
Đột nhiên, mọi thứ dừng lại.
Thẩm Tùy kiên định nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Cậu đã thay đổi rồi."
Không chỉ thay đổi, so với hồi cấp 3, tôi lột xác hoàn toàn.
Sau khi gặp Lục Nhiên, tôi đã cười rất nhiều, ngẩng đầu lên, tôi cũng trở nên cởi mở hơn khi nói chuyện với mọi người.
Có người nói đùa: "Yo yo yo, để thu hút sự chú ý của Thẩm Tùy, kẻ ngốc đã nỗ lực trở nên thông
minh."
Giọng của Kỷ Đông Lệ vang lên: “Này, Thẩm Tùy bây giờ thành công như vậy, lương hàng năm ít nhất cũng phải bảy con số.”
"Hạ Uyển chỉ là một ngôi sao mới tuyến 18, cậu ta tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời để thu hút một người chồng giàu có này."
Thẩm Tùy cụp mắt nhấp một ngụm rượu, không nói gì.
Hắn vô thức đồng ý với những lời này.
Hắn cũng cảm thấy chính tôi là người đang cố gắng quyến rũ hắn, mặc dù tôi không nói ra nhưng trong lòng nhất định vẫn đang nghĩ về hắn.
Cảnh tượng rất giống với cảnh tượng 5 năm trước, Thẩm Tùy để cho một nhóm người chế giễu và bình luận về tôi.
Nhưng hắn lại tỏ vẻ không liên quan gì đến mình và cũng không nói gì.
Cơn giận muộn màng quét qua tâm trí tôi, tôi lấy chiếc nhẫn ra khỏi túi và đeo nó vào ngón giữa
trước mặt mọi người.
"Không có gì là tôi không thể buông bỏ ... Vì tôi đã kết hôn rồi."
Viên kim cương 5 carat được đánh bóng thành hình giọt nước và lấp lánh dưới ánh sáng.
Đồng tử của Thẩm Tùy đột nhiên co rút lại, vẻ mặt điềm tĩnh của hắn sụp đổ.
“ ... Không thể nào, Uyển Uyển, cậu không cần phải bịa ra lời nói dối như vậy đâu."
Sự ghen tị trong mắt Kỷ Đông Lệ khó có thể kìm nén được, cô ta tức giận nói:
"Có thể là đồ giả. Làm sao cậu ta có thể mua được một viên kim cương với mức giá này? Hay cậu ta đang phải chịu cảnh nợ nần ngập đầu?"
Tôi mỉm cười, có phần không quan tâm.
"Mọi người đều biết Lục Nhiên mà, anh ấy là chồng hợp pháp của tôi."