Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cẩm Đường - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-26 09:36:18
Lượt xem: 1,155

“Khá khen cho nàng, dám cầm đao của trẫm g.i.ế.c con trai của trẫm.”

Thiên tử Thẩm Xung bỏ mặc Tam Hoàng tử đang quỳ sụp không đứng dậy nổi ở bên ngoài Điện Dưỡng Tâm, chạy tới chất vấn ta vì sao lại nói ra những lời ác ý như vậy, còn kéo theo cả con trai của hắn.

Hiện giờ Thẩm Xung đã bình thản hơn rất nhiều, khác hẳn với người thâm trầm không từ thủ đoạn như trước kia, hiện tại cứ như hai người khác nhau. Trước đây trong mắt hắn không chứa nổi một hạt cát, hiện giờ lại chỉ cần tiền triều cùng hậu cung an ổn mà không màng đến dối gạt.

Ta không hài lòng cho nên dựa người trên ghế, híp mắt nằm phơi nắng, cũng không hề liếc nhìn hắn lấy một cái. Bầu không khí càng thêm căng thẳng, hắn duỗi tay chạm vào mặt ta.

“Nàng đó nàng đó, với tính tình này lại càng giống với nàng ấy.”

Lúc Hoàng đế gặp Thái hậu ở chùa Hộ Quốc đã nhất kiến chung tình với Như Phi, mà Như Phi kia chính là ta. Như Phi Như Phi, phi tần mà hắn hằng ao ước.

Buồn cười thật đấy, ta lại làm thế thân của chính mình. Rốt cuộc thì không ai có thể tưởng tượng được, hiện giờ Mạnh Cầm chính là bạch nguyệt đã c.h.ế.t nhiều năm của Thẩm Xung, nàng tên Vân Đường.

Bắt chước chính mình ư, cần giống bao nhiêu ắt có bấy nhiêu. Cho nên, khi Thẩm Xung bị ta dùng một kiếm hất văng khỏi ngựa, dẫm lên xương bả vai muốn bóp cổ hắn, đứng trước lưỡi đao sắc bén của ta hắn lại tìm thấy bóng hình của cố nhân từ thần thái của ta.

Hắn muốn phong kẻ không coi ai ra gì như ta làm Như Phi. Ta đưa ra điều kiện muốn hắn thay ta g.i.ế.c thiên kim giả, giúp ta báo thù rửa hận.

Hắn đã không còn tàn nhẫn hung ác như trước, cũng không muốn can thiệp vào chuyện của đại thần. Chỉ giao Đại Lý Tự khanh cùng Ngũ công công đại tổng quản cho ta, có thể đưa kẻ ác ra trước công lý hay không còn phải dựa vào thủ đoạn của chính bản thân ta.

Vào thời khắc đặc biệt tuyệt không thể thiếu thủ đoạn cứng rắn. Đây chính là lời của Thẩm Xung vào năm hắn mười tám tuổi. Thế nên đã chọn nghiêm hình bức cung.

Có Đại Lý Tự khanh đích thân tới hiện trường thì làm sao có thể có lỗ hổng trong chứng cứ phạm tội được. Cho nên bọn họ đều thừa nhận. Thế nhưng lại nhảy ra một Tam Hoàng tử giận dữ vì hồng nhanh, khiến ta trở thành oan hồn ma quỷ.

Thẩm Xung muốn bảo vệ con trai, ta lại cố tình muốn xả hận, chúng ta giằng co mãi không thôi.

“Khi còn nhỏ suýt chút nữa thì thằng bé bệnh chết, Hoàng hậu cưng chiều vô độ khiến hắn không biết trời cao đất dày là gì, khiến cho trẫm thất vọng vô cùng.”

Ta cười lạnh: “Chỉ một câu thất vọng liền coi như không có chuyện gì xảy ra ư?”

Thẩm Xung lộ rõ vẻ không vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cam-duong/chuong-7.html.]

Ta lại không hề nhượng bộ mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong chế nhạo ẩn chứa khiêu khích, là do chính miệng hắn nói với Vân Đường rằng hắn yêu nhất là dáng vẻ này của nàng. Hắn bị thái độ của ta ép lui, đang muốn mở miệng thì có tiếng hô…

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Ánh mắt ta sáng lên, Chu Huân à, đã lâu không gặp. Ta dùng trăm phương ngàn kế kéo Tam Hoàng tử rớt đài chính là muốn mang lễ vật gặp mặt tới cho ngươi đấy.

..........................................

Nàng ta vẫn giữ dáng vẻ hiền dịu đoan trang của nữ tử thế gia. Chỉ khi nhìn thấy ta cùng thanh đao thì đuôi mắt mới khẽ giật. Nhưng cuối cùng cũng không nhìn thẳng vào ta mà vội vã quỳ xuống trước mặt Thẩm Xung.

“Tam Hoàng tử còn trẻ tuổi, không tránh được bị kẻ gian xúi giục hãm hại, chỉ nhất thời tức giận mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Trung cung không tránh khỏi trách nhiệm dạy dỗ kẻ ngốc kia không nên người, thần thiếp không thể thoái thác tội lỗi của mình. Thần thiếp xin được bỏ mũ thỉnh tội, tự vào lãnh cung chấp nhận hình phạt.”

Ma ma bên cạnh vội vàng quỳ xuống: “Thân thể nương nương không tốt, mới vừa xuống giường đã dẫn theo Tam Hoàng tử tới nhận tội. Xin bệ hạ thứ tội, nương nương không thể vào lãnh cung được.”

Nếu Trung cung bị liên lụy, vậy thì ảnh hưởng tới tận gốc rễ luôn rồi.

Chưa nói đến những chuyện khác, nhất định nguyên lão của Chu thị sẽ không dễ dàng bỏ qua. Trên triều cũng không tránh khỏi sẽ nảy sinh tranh chấp.

Mà điều Thẩm Xung ghét nhất chính là mấy lão già kia đứng ở trên triều không ngừng cãi cọ qua lại.

Chu Huân vẫn hệt như khi còn trẻ, thích nhất là dông dài. Nhưng mà nàng ta đừng có tưởng bở nữa đi.

“Ma ma có phải đã nhiều lời quá rồi không, ở nơi này của Bệ hạ còn có chỗ cho ngươi nói hay sao?”

Sắc mặt của Hoàng hậu cùng Lý ma ma đều trắng nhợt.

Ta lại liếc mắt nhìn Thẩm Xung một cái: “Ngài cũng tìm cho ta một cái miệng thay thế đi, sau này những lời khó nghe đều là người khác nói, ta chỉ nói những lời mà ngài thích nghe thôi có được không?”

Hoàng hậu bị vạch trần bộ mặt thật, nụ cười đoan trang đông cứng trên gương mặt. Ma ma lắm lời cũng bị Ngũ công công kéo ra ngoài, cho tới khi tiếng vả miệng từ bên ngoài truyền vào, sắc mặt Hoàng hậu lập tức đông cứng. Hận ý từ sâu trong đáy mắt nàng đảo qua trên người ta, ta lại không thèm để ý mà đá đá chân Thẩm Xung ở dưới gầm bàn.

“Kẻ gian kia là ai? Là ta ư? Hay là đang nói đến vị thiên kim giả đáng c.h.ế.t kia vậy?”

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Trách phạt con trai thì không đành lòng, vậy thì trừng trị thiên kim giả kia đi. Lấy lui làm tiến, đối với mọi người đều là chuyện tốt cả mà.

Loading...