CÁI GỌI LÀ HỆ THỐNG CHIẾM ĐOẠT THÂN XÁC PHU QUÂN TA - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-03-09 18:57:17
Lượt xem: 49
Thân thể không khống chế được mà run rẩy.
"Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc khi ta không có ý thức, đã khống chế ta làm gì?" Ta chỉ cảm thấy một cỗ nước mắt tủi nhục dâng lên, xông đến tim ta như d.a.o c/h/é/m.
"Không có gì, chỉ là làm ánh trăng sáng của Phàn Trừng, luôn phải có chút tương tác, hơn nữa ta đã nói rồi, con của ngươi, còn chưa đến lúc." Ngữ khí của hệ thống vẫn như cũ băng lãnh, không biết vì sao, lại mang theo chút dụ dỗ, giống như khi ta cùng Tề Dịch tai kề má áp vậy, "Gia Nghi, ngươi nghe lời, ta sẽ bảo ngươi bình an."
Ta không muốn nghe những lời điên cuồng của hắn, chỉ muốn nhanh chóng tìm Tề Dịch cùng hắn nói rõ hết thảy mọi chuyện.
Nói cho hắn biết sự tồn tại của hệ thống, nói cho hắn biết ta đối với hắn là thật lòng, đáy lòng ta chưa từng có Phàn Trừng.
Bên ngoài mưa rơi rất lớn, ta đến Ngự Thư Phòng, đã ướt sũng.
Ngự Thư Phòng đứng những sát thủ tâm phúc của hắn, ta từng gặp qua.
Hắn thấy ta đến, vội vàng khép lại mật chiết trong tay.
"Bệ Hạ, ta..." Ta nhào tới ôm lấy hắn, được hắn tiếp vào lòng.
Lời còn chưa nói ra đã nghẹn ở cổ họng.
Ta muốn nói cho hắn biết, tất cả những chuyện này đều là vì có hệ thống khống chế ta.
Ta yêu hắn, cũng là thật tâm thật ý muốn ở lại bên cạnh hắn.
Chuyển tròng mắt, thân thể của ta đã không còn do ta khống chế.
Ta nghe thấy mình nói: "Bệ Hạ, cầu chàng tha cho Phàn Trừng, ta sẽ chế/t tâm nhất ý ở bên cạnh chàng, chỉ cầu chàng tha cho hắn một con đường sống."
Không! Không!
A Dịch, không phải như vậy!
"Gia Nghi, ta cho rằng chúng ta quen biết vào lúc khốn khó, đã là một đôi giai ngẫu có ý nghĩa sâu sắc, vì sao, vì sao phải đối xử với ta như vậy?" Hắn ôm ta, tay giữ chặt cằm ta vẫn không nỡ dùng sức.
"Phàn Trừng không chỉ muốn giang sơn của trẫm, còn muốn cả nữ nhân của trẫm, tuyệt đối không thể lưu lại." Hắn ngước mắt nhìn thủ lĩnh sát thủ Lăng Nguyệt Khuyết, Lăng thống lĩnh tâm lĩnh thần hội, lui ra ngoài.
Không được! Động sát ý với nhân vật chính, thế giới này sẽ sụp đổ!
Nhưng ta lại không nói ra được nửa câu.
Đầu ngón tay của Tề Dịch vuốt ve lên lông mày của ta: "Gia Nghi, ánh mắt của nàng sao lại tuyệt vọng như vậy, ta cho rằng, ta là người quen nàng trước."
Ta nghe thấy giọng điệu dụ dỗ của hắn, "Gia Nghi, ngủ đi, qua thêm một đoạn thời gian, trên thế giới này sẽ không còn người tên là Phàn Trừng nữa. Sau này trong lòng nàng, chỉ có thể có một mình ta."
Ta lúc này mới bất tri bất giác nhận ra, hắn đã hạ dược ta.
"A Dịch, ta thật sự không..."
Ý thức rút đi, một mảnh chế/c lặng.
5
Lần nữa tỉnh lại, ta đã bị giam lỏng.
Bề ngoài nói là dưỡng bệnh, nhưng thực chất bị trông chừng nghiêm ngặt.
Tất cả đều vì hắn sợ ta truyền tin cho Phàn Thừa.
Phàn Thừa bị hắn phái đi biên cương thị sát, đường sá hiểm trở, đây chính là thời cơ tốt nhất để xuống tay.
Ta nhiều lần cầu kiến Tề Dật đều không được, liền đổi hướng, bắt đầu lục soát từng ngóc ngách trong tẩm cung của mình.
Trong một khe bí mật, ta tìm thấy thư tay của ta gửi cho Phàn Thừa: "Dẫu cách biệt nghìn trùng, lòng này mãi chẳng phai."
Hắn hồi đáp: "Nàng bị giam nơi cung cấm, ta bôn ba chốn cát vàng. Dẫu có ngày trùng phùng, e rằng hồng nhan chỉ uổng nước mắt tuôn rơi."
Từng chữ từng câu nặng tựa m/á/u chảy, như đỗ quyên khóc m/á/u, là một ta khác.
Nhưng ngay cả thi từ ta còn đọc chẳng thông, sao có thể cùng hắn trao đổi thư từ đến mức này?
Tai mắt của Tề Dật không thể nào không biết đến những bức thư này, mỗi bức thư qua lại đều nằm trong mắt hắn.
Nếu không phải hôm đó ta dầm mưa đến ngự thư phòng tìm hắn, e rằng hắn đã lặng lẽ trừ khử Phàn Thừa, sau đó giả vờ như chưa từng hay
biết chuyện trong lòng ta có người khác, tiếp tục đối xử với ta như trước.
Ba tháng rồi, hắn chưa từng đặt chân đến cung của ta.
Không ai dám thất lễ với ta, bởi vì ta là nữ nhân duy nhất của hoàng đế.
Thế nhưng, thời gian dài bị lạnh nhạt cũng khiến người ta đàm tiếu.
Ngay cả Vân Chi, người thân cận nhất với ta, cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai của ta.
"Nương nương, bên ngoài đang mưa, người đừng ngồi đây nữa, kẻo bị gió lạnh ập vào."
Nàng mang đến cho ta một chén trà nóng, khẽ khàng khuyên ta nên quay về nghỉ ngơi.
Ta ngày ngày ngồi trong chính điện, chỉ mong Tề Dật sẽ đến gặp ta.
Nhưng tính đến hôm nay, đã hơn trăm ngày, hắn vẫn không đến.
"Vân Chi, hắn không đến."
Ta nhìn những chiếc lá ngoài kia bị mưa quất rơi lả tả, thẫn thờ nói:
"Ta phải giải thích với hắn thế nào đây? Một kẻ ngay cả bản thân cũng không thể làm chủ, thì làm sao có thể biện bạch cho chính mình?"
Vân Chi cắn môi, không biết phải nói gì, chỉ im lặng đứng bên ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cai-goi-la-he-thong-chiem-doat-than-xac-phu-quan-ta/chuong-5.html.]
"Thôi vậy."
Ta đứng dậy, chuẩn bị quay về.
"Đêm tối thế này, ta cũng đã mệt rồi."
Giữa cơn mưa lớn, ta nghe thấy một tràng bước chân dồn dập.
Giống hệt như hôm đó, khi ta đến ngự thư phòng tìm hắn!
Như có linh cảm, ta lao ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta va vào một thân hình lạnh ngắt, ướt đẫm.
Tề Dật!
Hắn sắc mặt tái nhợt, gò má gầy hốc hác, toàn thân bị mưa xối ướt sũng, không một ai đi theo.
Hắn giữ chặt ta, không nói lời nào, cúi xuống hôn ta.
Cơn mưa lạnh buốt thấm vào da thịt, ta không biết vì sao hắn lại như vậy.
Nhưng vì quá nhớ hắn, ta đáp lại nụ hôn ấy một cách tuyệt vọng.
Mãi đến khi môi răng giao nhau, ta mới nghe hắn nói.
"Gia Nghi, ta trúng kế rồi, chúng ta đều trúng kế rồi."
"Gia Nghi, đừng oán hận, quên ta đi, sống tiếp."
Nói xong, hắn vô lực ngã vào lòng ta.
"A Dật!"
Ta hoảng loạn ôm lấy hắn.
Hắn ngã vào trong vòng tay ta, hai mắt nhắm nghiền.
"Cứu người! Cứu người!"
Ta tuyệt vọng gào lên, nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến đáng sợ, không một ai nghe thấy tiếng ta.
Ta ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện—
Mỗi giọt mưa đều dừng lại giữa không trung.
Giữa thế gian tĩnh lặng tựa hồ nước chếc, ta nghe thấy một giọng nói khe khẽ cất lên, vui vẻ mà nhẹ nhàng, đang ngân nga một khúc ca.
Trên nền đá xanh ướt sũng, từng dấu chân dần hiện ra, từ xa đến gần, dừng lại bên cạnh ta.
Người đó đứng yên bên ta, dấu chân cuối cùng khuấy động lớp nước đọng, tạo ra những gợn sóng nhỏ.
Giọng nói ấy, vang lên ngay trên đỉnh đầu ta.
"Tạm biệt xong rồi?"
"Thân thể này, thuộc về ta."
Trong khoảnh khắc đó, từng giọt mưa lại đổ xuống ào ạt như cũ.
Người trong lòng ta mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Hắn dùng đôi tay lạnh như băng nâng mặt ta lên, từng chút từng chút ghé sát vào.
Khoảng cách gần đến mức hắn có thể cảm nhận hơi thở của ta, mãn nguyện thở dài.
"Gia Nghi, hương thơm của nàng, đúng như ta tưởng tượng vậy."
Hắn không biết cách điều khiển nét mặt, nên lúc này trông vô cùng dữ tợn.
Ngữ khí này, độ lạnh này, còn cả sự dịu dàng giả tạo đến đáng sợ này—
Là hệ thống!
"Không thể nào... Không thể nào..."
Ta kinh hoàng lùi lại, mặc cho mưa xối ướt sũng toàn thân.
Ta chỉ muốn chạy trốn.
Một bàn tay lạnh băng siết chặt lấy cổ chân ta.
"Ngây ra đó làm gì? Hoàng hậu bệnh rồi, còn không mau đỡ hoàng hậu vào nghỉ?"
Bảy tám cung nhân lao đến, người bung ô, người phủ áo khoác cho ta, mỗi người một tay dìu ta đứng dậy.
"Hắn không phải hoàng đế! Hắn không phải!"
Ta kéo lấy một thị nữ từng theo hầu ta nhiều năm, run rẩy hét lên:
"Hắn là quái vật! Là quái vật! Các ngươi không nhận ra sao? Hoàng đế sao có thể đối xử với ta như vậy? Hắn không phải Tề Dật!"
Nhưng thứ ta nhận lại, chỉ là những ánh mắt thương hại.
"Nương nương hồ đồ rồi, mau, mau dìu nương nương xuống nghỉ ngơi!"
Không biết ai đã đánh mạnh vào gáy ta.
Ta lịm đi.