Cái Giá Phải Trả - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:58:53
Lượt xem: 54
20
Nghe nói Lục Trạch Duệ bị người ta chặn trong gara ngầm đánh gãy bốn cái xương sườn, kẻ xấu mua cho anh ta một cỗ quan tài, nhốt anh ta ở bên trong cả đêm.
Trên quan tài đóng một tấm ảnh chụp Đới Phi, cùng dòng chữ được viết bằng sơn đỏ chói lọi: [tiện nam tiện nữ]
Nhưng vụ việc không có camera giám sát hay dấu vân tay nên không có kết quả điều tra.
Vì sợ mất mặt, Lục Trạch Duệ đến bệnh viện khác điều trị. Không ngờ, chuyện này lại bị đăng tải thành tin tức tâm linh, nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Cả khoa ngoại sợ dính líu đến vụ việc nên âm thầm xa lánh Trương Đới Phi. Các đồng nghiệp nam đều né tránh khi gặp cô ta.
Tôi sợ lại xuất hiện Vương Bang Hạo thứ hai, tôi thức trắng đêm để xem xét lại hồ sơ của các bệnh nhân đang điều trị.
Trong số những bệnh nhân mắc bệnh hiếm gặp này, chỉ có Vương Bang Hạo là trường hợp cấp cứu, còn lại bốn người đều đang ở giai đoạn ổn định, có khả năng sẽ không cần phẫu thuật mà chỉ cần uống thuốc cả đời.
Khi nhìn đến tên Tạ Sùng, tôi có chút do dự.
Tôi quen biết anh ấy đã một năm. Gia đình anh ấy khá giả, sở hữu một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán. Nhưng anh ấy lại có tính cách u ám, ít nói, mỗi lần đến bệnh viện đều không muốn nói nhiều.
Anh ấy và Vương Bang Hạo hoàn toàn trái ngược nhau.
Tính toán thời gian, thuốc của Tạ Sùng sắp hết, tôi chủ động liên lạc với anh ấy để hẹn thời gian, cũng kể cho anh ấy nghe về sự việc ngoài ý muốn gần đây của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cai-gia-phai-tra-lsai/chuong-10.html.]
Rất lâu sau, anh ấy mới trả lời tôi một tin nhắn không đầu không cuối:
“Làm bác sĩ đều vất vả như cô sao?”
Tôi không biết bắt đầu từ đâu, đành hẹn gặp anh ấy để nói chuyện tiếp.
Ngày gặp mặt hôm đó, còn dư dả thời gian, nên tôi đến khu nhà điều trị nội trú thăm giáo sư trước.
Trước đây, vì tay phải bó bột thạch cao nên tôi không dám đến, tính ra lần gặp trước cũng đã là vào cuối mùa hè.
Khi tôi đến, giáo sư vừa đi kiểm tra sức khỏe, trong phòng bệnh bày đầy hoa tươi trái cây, đều là do các học trò nhỏ tặng.
“Giáo sư Ngô đúng là người đức cao vọng trọng, ngày nào cũng có người đến thăm, sáng nay còn có một bác sĩ Lục đến nữa.”
Cô y tá trò chuyện với tôi vài câu, lúc đầu tôi không nhận ra bác sĩ Lục là ai, đến khi rửa trái cây xong quay lại phòng bệnh, bỗng dưng đụng phải Lục Trạch Duệ đang ngồi bên giường bệnh của thầy nói chuyện.
Thì ra là anh ta.
Nhưng anh và giáo sư làm gì có quan hệ gì chứ?
“Thật lòng mà nói, thầy Ngô, thầy có bao giờ nhận ra mình đã thiên vị quá nhiều không? Đàn chị Trương Đới Phi, cả về năng lực lẫn kinh nghiệm đều hơn hẳn Thẩm Thanh Úy. Chỉ là chị ấy tâm tư quá đơn giản, không hiểu được những vòng vo trong giao tiếp ứng xử, không khéo ăn nói lấy lòng người như Thanh Úy.”