Cái Giá Của Lòng Tham - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-03-11 13:04:46
Lượt xem: 415

16

 

Tôi kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, còn đang nghi hoặc thì thấy thầy La, đồng nghiệp cùng tổ nghiên cứu, bước tới từ phía sau.

 

“Tiểu Giang, mấy người các em vào văn phòng đi, đứng ở cửa làm gì vậy?”

 

Thấy tôi cũng ở đó, thầy La không chút ngượng ngùng, trái lại còn nở nụ cười vui vẻ.

 

“Tiểu Chung cũng ở đây à, mọi người đã quen biết nhau rồi, tôi không cần giới thiệu nữa. Nào, mọi người nhanh vào trong thảo luận đi, đừng lãng phí thời gian.”

 

Bọn họ cười cười nói nói, chen chúc tiến vào văn phòng với thầy La, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

 

Tôi thật sự rất bất ngờ.

 

Không thể ngờ được, sau khi sự việc rút lui khỏi cuộc thi và các lần tố cáo, vậy mà thầy La lại dám nhận lấy đoàn đội như củ khoai lang nóng bỏng tay này.

 

Tôi hiểu thầy La đang nóng lòng, ông ấy đã lớn tuổi, thành tích giảng dạy không quá nổi bật, nhiều năm nay vẫn miệt mài phấn đấu để thăng chức.

 

Nhưng là đồng nghiệp và là nạn nhân, tôi cảm thấy mình vẫn có trách nhiệm nhắc nhở, khuyên nhủ ông ấy cân nhắc kỹ lưỡng trước khi dẫn dắt đội này.

 

Không ngờ tôi vừa mới mở lời, đã bị ông ấy chặn lại.

 

“Những chuyện trước đây phần lớn chỉ là hiểu lầm, chỉ cần mọi người nói rõ là được rồi. Mầm non tốt có chút cá tính cũng bình thường, tôi thấy đám người Giang Phong vẫn rất có tiềm năng.”

 

“Tiểu Chung, cô vẫn còn trẻ, kinh nghiệm giảng dạy chưa nhiều, không cần phải lo lắng thay cho mấy giáo viên già như chúng tôi đâu.”

 

“Thực ra tôi cũng phải nói tiếng cảm ơn cô, cảm ơn cô năm ngoái đã tuyển chọn và đào tạo những mầm non tốt, người đi trước trồng cây để cho tôi làm người sau hái quả, ha ha ha.”

 

“...”

 

Tôi cảm thấy lúng túng, đã như vậy thì cũng không tiện khuyên nữa.

 

“Tiểu Chung, đến lúc đó chúng tôi đoạt giải sẽ mời cô ăn cơm!”

 

Khi cúp điện thoại, thầy La cười rất vui vẻ.

 

Thấy ông ấy tự tin như vậy, chắc hẳn có chỗ hơn người.

 

Tôi chỉ có thể chúc ông ấy may mắn.

 

Về việc họ sử dụng dự án năm ngoái để tiếp tục tham gia cũng không có gì đáng nói, tôi không có ý kiến gì.

 

Mặc dù năm ngoái có hy vọng giành huy chương, cũng không có nghĩa là năm nay bọn họ vẫn có khả năng cạnh tranh như vậy.

 

Hơn nữa, ý tưởng ban đầu của dự án vốn là do Giang Phong đề xuất.

 

Khi tôi gia nhập vào đoàn đội này, một phần là vì bị lời mời nhiệt tình của Giang Phong thuyết phục, một phần cũng vì tôi cảm thấy hứng thú đối với chủ đề này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cai-gia-cua-long-tham/chuong-10.html.]

 

Chỉ là sau đó, trong quá trình phát triển dự án, nhóm đã trải qua vô số lần thất bại và điều chỉnh, dưới sự hướng dẫn của tôi, kết quả tối ưu cuối cùng đã khác xa ý tưởng ban đầu.

 

Khoa học công nghệ phát triển từng ngày, cuộc thi này là một cuộc thi đổi mới sáng tạo, đánh giá dựa trên sự kết hợp giữa công nghệ, sáng tạo và nhân văn, không thể cứ mãi giữ nguyên một ý tưởng mà chiến thắng.

 

Mặc dù thầy La có kinh nghiệm giảng dạy phong phú nhưng ông ấy đã lâu không tham gia nghiên cứu khoa học, chủ yếu tập trung vào giảng dạy và công tác hành chính, thật sự không chắc chắn sẽ cải tiến được cho dự án.

 

Nhưng dù sao thì chuyện này cũng không liên quan đến tôi, tôi đã quyết định sau này sẽ không tham gia dẫn dắt cuộc thi nữa, chỉ tập trung vào giảng dạy và nghiên cứu khoa học của mình.

 

Tôi sợ lại gặp phải một nhóm người ăn cháo đá bát khác.

 

Thế nhưng, chưa tới vài ngày sau, lại thật sự có người tìm đến tôi, cũng mời tôi dẫn dắt bọn họ tham gia chính cuộc thi đó.

 

17

 

Lần này những sinh viên tìm đến tôi đều là tân sinh viên năm nhất.

 

Nghe nói bọn họ là nhìn thấy tôi dẫn dắt đội năm ngoái giành giải nhất cấp tỉnh, nên mới ngưỡng mộ mà tìm đến.

 

Tôi kiên nhẫn khuyến khích bọn họ tích cực chuẩn bị cho cuộc thi nhưng cũng tiếc nuối nói rằng gần đây tôi không có kế hoạch tham gia hướng dẫn thi đấu.

 

Sinh viên đứng đầu nhóm tên là Tống Duẫn Vi, sau khi nghe tôi từ chối, cô ấy không hề nản chí mà còn tiếp tục thuyết phục.

 

“Cô Chung, trước khi đến đây bọn em cũng đã tìm hiểu cẩn thận về sự việc cuộc thi năm ngoái nhưng bọn em cam đoan sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy, hơn nữa bọn em tin rằng...”

 

“Xin lỗi.” Tôi ngắt lời cô ấy.

 

Mặc dù rất có thiện cảm với nhóm sinh viên này nhưng nghĩ lại những gì đã xảy ra lần trước, tôi vẫn còn chút ám ảnh.

 

Tống Duẫn Vi sững người, im lặng hồi lâu rồi vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười.

 

“Không sao... Nhưng cô ơi, bọn em bọn em có thể cứ làm theo ý tưởng của mình trước không? Đến tháng sau, cô xem thử bọn em có hy vọng hay không, sau đó cô hãy quyết định có được không ạ?”

 

Không giáo viên nào lại từ chối sinh viên ham học, tôi có chút bất đắc dĩ.

 

“Được rồi. Mặc dù tôi không thể đồng ý làm giáo viên hướng dẫn của các em nhưng cũng coi như có kinh nghiệm, nếu có gì không hiểu thì vẫn có thể đến hỏi tôi.”

 

Mấy sinh viên vui mừng khôn xiết, liên tục nói lời cảm ơn tôi.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tôi không để chuyện này ở trong lòng, bọn họ họ cũng không tìm tôi thêm lần nào trong suốt một thời gian dài, chắc là đã tìm được giáo viên hướng dẫn rồi.

 

Chỉ là nhiều lần đi ngang qua phòng máy, tôi đều nhìn thấy mấy người bọn họ đang chăm chỉ nghiên cứu.

 

Trái ngược hoàn toàn với sự thoải mái, lười biếng của nhóm Giang Phong.

 

Ở trong văn phòng thầy La cũng thường nhắc đến, thở dài cảm thán rằng dự án năm ngoái của bọn họ làm đã vô cùng hoàn hảo, đã đạt tới trình độ quốc gia, chỉ thiếu cơ hội để trình diễn thôi.

 

 

Loading...