CÁI CHẾT ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH ĐOẠT, TÔI LÀ ĐỨA TRẺ BỊ BỎ RƠI? - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:28:20
Lượt xem: 296
Mục đích của tôi chính là dẫn dắt ra chuyện này, khiến dư luận ầm ĩ lên, như thế sẽ có người đi điều tra.
Tiếp theo là sân khấu của Thịnh Hoài.
“Tự thú?”
Thẩm Chí nắm cổ tôi, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
"Vất vả lắm ông đây mới bò được lên, làm sao tao có thể để cho mày hủy hoại hết được.”
"Mày cho rằng tao không biết Thịnh Hoài là con trai của đôi vợ chồng kia sao? Mày muốn giúp nó đối phó tao, cũng không nhìn xem m.á.u đang chảy trong người mày là của ai. Nếu không nhờ tao thì làm sao cuộc sống mày được như bây giờ?"
Cảm giác hít thở không thông dần dần xâm chiếm hết cơ thể tôi, dần dần tôi không cử động được nữa:
"Bố nói cho mọi người biết bố yêu con gái nhưng lại lén lút bạo lực gia đình con, con đã lắp camera ở phòng khách, chỉ cần bố đi tự thú, nói hết chân tướng năm đó ra, thì con sẽ tiêu huỷ hết nó.”
Vẻ mặt Thẩm Chí trở nên nhăn nhó:
"Mày lại dám quay video?"
Tôi cầm lấy tay ông ta dùng sức nhấc lên, dùng một cước đá vào bụng ông ta để hít thở không khí trong lành, tôi ho khan kịch liệt, nhưng vẫn không quên cầu xin ông ta:
"Bố, con cầu xin bố hãy tự thú đi! Hãy trả lại sự công bằng cho Tiểu Hi, để hung thủ g.i.ế.c người bị pháp luật trừng phạt.”
“Nếu không, con sẽ đi báo cảnh sát.”
Tôi quỳ rạp trên mặt đất, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ông ta:
"Mỗi người đều phải trả giá cho những chuyện mình đã làm, bao gồm cả bố.”
“Bố, bố trốn không thoát đâu.”
14
“Phập” một tiếng.
Dao găm vào trong bụng tôi, tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của Thẩm Chí.
Ông ta rút d.a.o găm ra, ngay cả hét lên một tiếng thật thảm thiết tôi còn chẳng kêu lên được nên đành phải cố gắng bịt miệng vết thương lại.
"Con gái của luật sư hàng đầu quốc tế bị Thịnh tổng lừa gạt tình cảm, nghĩ không thông nên tự sát, tiêu đề này thế nào?"
Tôi há miệng, nhịn đau nở một nụ cười, ngón tay nhuộm đỏ m.á.u của tôi chỉ về một hướng:
“Bố, con đang phát sóng trực tiếp đấy!"
Đồng tử Thẩm Chí mở to ra, lập tức đứng dậy chạy về phía tủ TV, tôi run rẩy đứng dậy, đi ra ngoài.
Tôi hoàn toàn có thể g.i.ế.c Thẩm Chí.
Nhưng như vậy thì quá lời cho ông ta.
Thứ ông ta quan tâm nhất chính là danh tiếng và địa vị.
Tôi sẽ khiến cho ông ta bị người đời cười chê và phán xét.
Tôi muốn cho ông ta cảm nhận cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, danh lợi tiền tài từ trong lòng bàn tay chảy ra một cách tuyệt vọng.
Tôi sẽ khiến ông ta chẳng thể nào trở mình được nữa.
Trên đời này không ai quan tâm đến tôi, chỉ có Tiểu Hi.
Nhưng em ấy lại vì tôi mà chết.
Cái c.h.ế.t của Tiểu Hi không đủ để Thẩm Chí phải trả giá nhưng cái c.h.ế.t của tôi thì có thể.
Trước khi Thẩm Chí đến, tôi đã lấy điện thoại di động ra rồi mở phát sóng trực tiếp, chỉ để lộ ra camera.
Tôi nói với mọi người phải công bố một quả dưa lớn, thành công giữ mọi người lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cai-chet-da-duoc-dinh-doat-toi-la-dua-tre-bi-bo-roi/chuong-8.html.]
Tôi cố ý dẫn ra chuyện năm đó.
Cố ý chọc giận Thẩm Chí, cuối cùng ông ta đã không nhịn được nữa mà ra tay với tôi.
Trước mắt bao người, ông ta trốn không thoát.
Con đường này, là do tôi tự lựa chọn.
15
Tôi c.h.ế.t và linh hồn tôi bay trên không trung.
Thẩm Chí biết trốn không thoát nên liên tục đ.â.m sáu nhát d.a.o vào tôi.
Tôi ngã xuống tuyết, dần dần tắt thở.
Cái c.h.ế.t của tôi là điều không thể tránh khỏi, cho dù Thẩm Chí không đuổi theo thì tôi cũng không để cho bản thân mình sống.
Trước khi nhắm mắt lại, tôi thấy Thịnh Hoài chạy về phía tôi.
Tôi nghĩ đó là một giấc mơ cho đến khi linh hồn tôi rời khỏi cơ thể và tôi đã nhìn thấy anh ấy.
Thẩm Chí bị cảnh sát đè xuống đất.
Thịnh Hoài ôm t.h.i t.h.ể tôi, liên tục gọi tên tôi.
Tôi nhìn thấy anh ấy rơi nước mắt, hai tay run rẩy ôm lấy vết thương trên người tôi:
"Xe cứu thương đâu!”
“Thất Thất, anh xin lỗi, anh xin lỗi, là do anh tới trễ, anh sai rồi, anh sai rồi.”
“Anh không nên giận chó đánh mèo, không nên lấy Vương Hân để kích thích em, anh sai rồi, em hãy cố gắng thêm một chút nữa đi.”
Anh ấy lấy áo khoác trùm lên cơ thể tôi, luống cuống tay chân che nơi này rồi che bên kia.
Tôi sững sờ nhìn anh ấy rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay sờ mặt anh ấy nhưng chẳng thể chạm vào được gì.
“A Hoài, thì ra anh đã vì em mà đau khổ như vậy.”
Tôi muốn khóc, nhưng không thể chảy nước mắt.
Bố mẹ anh ấy bị hại, đồng lõa là bố ruột của tôi, tôi cũng không dám yêu cầu xa vời rằng anh ấy sẽ thích tôi, anh ấy sẽ đau lòng vì tôi.
Tôi lại sai rồi.
Hình như A Hoài thích tôi.
Anh ấy buồn vì tôi chết.
Nhưng tôi đã vỡ vụn từ lâu, sống không nổi nữa.
Tôi thích anh ấy nhưng anh ấy không thể thay thế Tiểu Hi.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Chỉ cần có thể khiến Thẩm Chí vì cái c.h.ế.t của Tiểu Hi mà phải trả giá thật lớn, tôi không tiếc đánh đổi mạng sống của mình.
Có lẽ tôi thừa hưởng gen xấu của Thẩm Chí, cực đoan và rất lạnh lùng.
Phải làm mọi cách để đạt được mục đích riêng của mình.
16
Tôi được bác sĩ xác nhận đã chết, vết thương nhiều năm trên người tôi cũng không thể che giấu được nữa.
Khi bác sĩ pháp y nói điều này cho Thịnh Hoài, anh ấy nở một nụ cười tự giễu:
"Khó trách cô ấy lại không mặc áo cộc tay, vì sao tôi lại ngu ngốc mà tin rằng loại người như Thẩm Chí sẽ yêu thương con gái cơ chứ.”
Thịnh Hoài bắt đầu đối phó với nhà họ Chu, người sát hại bố mẹ anh ấy chính là con trai nhà họ Chu.
Nhớ đến đống văn kiện giao cho Tống Noãn, tôi bay tới nhà họ Tống.