Cách Người Cổ Trả Thù - Chương 8 - Hết
Cập nhật lúc: 2025-03-26 03:12:18
Lượt xem: 709
Nhưng theo tôi, việc A Chu làm thật đáng ghê tởm, cả chuyện cô ta lợi dụng lòng tin của người thân để giăng bẫy thì càng đáng hận hơn, chec cũng không hết tội.
Bởi vì khi nghe cô ta nói ra những điều này, tôi nghĩ đến các chị, chú và dì của tôi, những người yêu thương tôi và đã lớn lên cùng tôi.
Bọn họ đều đối xử tốt với tôi như thế, tin tưởng tôi như thế, nếu như bọn họ tin nhầm một người như A Chu, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.
Ảo tưởng quá chân thực, không biết từ lúc nào tay tôi đã chạm vào cổ A Chu.
Khi tôi kịp phản ứng lại thì A Chu đã bị tôi bóp cổ chec.
Lúc này Trần Vĩ cũng mở mắt ra, đôi mắt đỏ như m.á.u của anh ta nhắc nhở tôi rằng tôi đã luyện chế thành công rồi.
Anh ta sẽ hít hà và tìm kiếm thức ăn ở khắp nơi như một con thú hoang, sau đó mút mát, gặm nhấm một cách tham lam cho đến khi bụng no căng.
Cảnh thú vị nhất mới chỉ bắt đầu, sau khi ăn xong, anh ta sẽ lấy lại được sự tỉnh táo và nhớ ra mọi thứ bản thân vừa làm.
Trần Vĩ nhìn thấy hài cốt của bố mẹ mình thì ngã gục xuống đất, muốn cùng với tôi đồng quy vu tận.
Anh ta há to miệng định lao vào tôi, nhưng làm sao tên đần này sao lại quên mất rồi, anh ta là tôi luyện ra mà.
Tôi là chủ còn anh ta là tớ, kẻ hầu người hạ thì vĩnh viễn cũng không có tư cách phản đòn chủ nhân.
Thế là tôi cùng Trần Vĩ và Đình Kỳ đi ra khỏi cửa “khu tự trị”, khi chúng tôi đi ra đến đường lớn thi có vài người định bắt cóc chúng tôi.
Nhưng cả ba chúng ta đều không phải là người, dù cho bọn người đó có dùng vũ lực hay trí tuệ để dụ dỗ chúng tôi thì cuối cùng cũng chỉ có một kết cục, bọn họ đều sẽ bị chúng tôi lây nhiễm cả.
Càng đi càng xa xa, chúng tôi càng lây nhiễm cho nhiều người hơn.
Myanmar sắp loạn rồi.
Khi số lượng Người Cổ ngày càng nhiều, thì chúng sẽ ăn thịt lẫn nhau và chiến đấu với nhau cho đến khi Cổ Vương xuất hiện và cai trị tất cả.
Máu của đám Người Cổ này sau đó sẽ truyền sang những người khác, biến họ thành những Người Cổ, chu kỳ này sẽ tiếp tục vô tận.
Nhưng tôi không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra ở Myanmar, tôi chỉ muốn về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cach-nguoi-co-tra-thu/chuong-8-het.html.]
Tôi nhớ chị gái, nhớ chú và dì của tôi.
Tôi đã quên mất ba chúng tôi đã đi bao nhiêu ngày đêm và vượt qua bao nhiêu ngọn núi, tôi chỉ nhớ rằng tôi muốn về nhà.
Cuối cùng, tôi cũng về đến nhà, tôi lại gặp lại chị gái, chú và dì của mình.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Khi thấy tôi trở về, họ vui mừng gọi dân làng ra, tất cả đều muốn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tôi chỉ vào Trần Vĩ, chị nhìn thấy Trần Vĩ người không ra người mà ma cũng không ra ma, nhận ra anh ta đã trở thành một Người Cổ rồi.
Thấy vậy, chị nhanh chóng cùng dân làng lùi lại một bước, cất lời hỏi tôi:
“Khả Khả, em mang thứ này về để gây rắc rối cho làng à?"
"Chị ơi, Khả Khả sai rồi, em không nên tin vào sự phồn hoa bên ngoài. Em muốn lá rụng về cội. Chị ơi, sau khi em chec hãy chôn em cùng với bố mẹ em dưới gốc cây đại thụ, còn về hai Người Cổ này thì để lại cho thế hệ sau học tập, nghiên cứu."
Tôi cười mà đáp lời chị.
Tôi nhìn thấy nước mắt trong mắt chị gái tôi.
Tôi cũng muốn ôm lấy chị nhưng không thể.
Chị tôi hiểu ý nên chạy đi lấy con d.a.o găm rồi ném cho tôi.
Tôi muốn hồn về quê hương, chỉ có con d.a.o găm trong làng mới có thể g.i.ế.c những người xuất thân từ làng.
Tôi cười và đ.â.m con d.a.o vào tim mình.
Trần Vĩ và Đình Kỳ cùng lúc ngã xuống với tôi, miệng khạc ra m.á.u rồi gục xuống.
Điểm khác biệt duy nhất là thứ đầu tiên hai người họ phun ra là máu, sau đó là hàng loạt côn trùng độc dày đặc bò ra khỏi cơ thể.
Chị ơi, đây là món quà cuối cùng em để lại cho làng, mong mọi người giữ gìn sức khỏe.
(HẾT)