Cách Dạy Nghe Lời Ở Nhà Bạn Trai - chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-10 02:36:14
Lượt xem: 7,604
Sau khi bạn trai dâng trà cho bố mẹ tôi xong, mẹ chồng liền tìm cơ hội, định làm mình bực tôi.
"Ôi chao, nhà con có chuẩn bị tiền tiễn con gái và thịt tiễn con gái không?"
Mẹ vốn đã buồn, bà ấy vừa nhắc đến, mẹ lại càng đau lòng, đưa tay lên lau nước mắt.
Bố ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi, không để mẹ quá đau buồn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tôi lập tức liếc xéo bà ta một cái, nắm tay mẹ an ủi: "Chúng con không cần mấy thứ đó, con mãi mãi là con gái của bố mẹ."
Mẹ chồng tôi nghẹn lời không nói nên lời, chỉ biết lúng túng quay mặt đi.
Lúc này, bác gái bên cạnh lấy một chiếc tạp dề đưa cho mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi chuyển từ tức giận sang vui vẻ, khí thế bỗng chốc tăng cao.
"Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ sợ chậm trễ con dâu."
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc tạp dề, hồi lâu không nhúc nhích.
Mẹ chồng tôi đi thẳng đến trước mặt tôi, đeo tạp dề vào người tôi: "Sau này việc nhà bếp núc đều trông cậy vào con cả."
Tôi cười khẩy một tiếng, cởi tạp dề ra, đeo vào người bạn trai, nói với giọng đầy ẩn ý: "Mẹ vừa mới làm mẫu cho con xem một lần rồi, con đã học được rồi. Sau này việc nhà bếp núc đều trông cậy vào anh cả. Mong anh ngày càng đảm đang."
Mẹ chồng tôi tức đến méo cả miệng, nhưng không dám nổi giận, chỉ biết nhịn.
Bạn trai sợ hai bên bất hòa, vội vàng hòa giải, vừa cười vừa tự đeo tạp dề vào.
"Con xin nhận lấy lời chúc phúc này."
Mẹ chồng tôi biết không thể đối đầu với tôi, bèn chuyển hướng sang những người họ hàng khác.
Nhân lúc mẹ kéo tay tôi dặn dò, bà ta đứng dậy, tránh mặt mọi người, đi đến chỗ người thân, nói liên hồi.
Họ hàng nghe bà ta kể lể xong, liền thấy thương cảm cho bà ta, tự nhiên dồn hết sự bất mãn sang tôi.
Đến khi tôi chuẩn bị đi mời rượu họ hàng, tất cả bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Đám cưới kết thúc, tôi đã sớm đói cồn cào ruột gan, chỉ muốn gặm cả bìa cứng.
Tôi vòng ra nhà bếp xem, chẳng có món nào cả.
Mọi người ngồi ở phòng trước, ăn ngon lành những thứ trong bát của tôi.
Tôi tự lấy bát đũa, vừa định gắp thức ăn, đã bị bác cả đưa tay ra đánh một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cach-day-nghe-loi-o-nha-ban-trai/chuong-4.html.]
Bác cả nheo mắt, những nếp nhăn trên mặt nhíu lại với nhau: "Con nhóc không biết phép tắc!"
Tôi ôm lấy cổ tay đau điếng, phản bác: "Sao? Con dâu mới mà cũng không cho ăn cơm à?"
Bác cả được mẹ chồng ra hiệu, liền vắt chéo chân một cách tự nhiên: "Con dâu mới về nhà chồng là không được ăn cơm, quy tắc này không ai dạy con à?"
Tôi nhướng mày, đặt bát đũa xuống.
Bác cả thấy tôi vẫn ngoan ngoãn, bèn nháy mắt với mẹ chồng.
Tôi cầm điện thoại lên, gọi đồ ăn ngoài ngay trước mặt họ.
Bác cả bị hành động của tôi chọc tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ tay vào tôi: "Con xem, thể thống gì thế này! Gia giáo của con đâu?"
Tôi bưng đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa nhìn bà ta: "Tôi ăn đồ ăn ngoài, không phải ăn cơm nhà chồng. Nếu việc này cũng không hợp quy tắc, chẳng lẽ bác định bỏ đói tôi đến chết?"
Bác cả cạn lời, cắm cúi ăn cơm, ánh mắt nhìn tôi đầy hung dữ.
Tôi ăn xong cũng không muốn ở lại với họ, bèn ra ngoài tìm bạn bè chơi.
Bạn bè vui mừng cho tôi, chúng tôi tụ tập chụp ảnh cùng nhau.
Ảnh còn chưa chụp được mấy tấm, người bác lắm chuyện đã tới.
Bà ta chỉ vào chúng tôi, vẻ mặt đầy khinh miệt: “Con xem kìa, cười cười cười, cười hết cả tài lộc nhà người ta rồi."
Tôi ngẩn người, hỏi lại: "Bác nói vậy là sao?"
Bác cả dựa vào cửa, vuốt vuốt mấy sợi tóc ít ỏi của tôi: "Cô dâu không được cười, hở răng là hở tài, cười nữa là cười hết tài lộc của nhà này đấy."
Tôi có thể là người hiền lành, nhưng bạn tôi thì không phải.
Nghe thấy vậy, họ phản pháo: "Bác gái này, bác không cười, nhà bác cũng chẳng có bao nhiêu tài lộc đâu!"
Bác cả tức đến giậm chân, vừa đi vừa chửi rủa: "Lũ đàn bà đanh đá! Sớm muộn gì cũng có ngày các người phải khổ!"
Bạn bè tôi thi nhau lè lưỡi làm mặt quỷ với bà ta, chọc tức bà ta đến nghẹt thở.
Đám họ hàng này không biết nói gì nữa, khăng khăng đòi làm thêm một nghi lễ nữa.
Thế là cả đám họ hàng hùng hổ xông vào, lao đến lôi kéo chúng tôi như phát điên.
Tôi bị mấy người đè lên người, không tài nào nhúc nhích được.
Họ vừa kéo vừa đẩy tôi, miệng không ngừng chửi bới: "Cứ phải dạy cho bọn trẻ ranh này một bài học! Cho chúng biết thế nào là lễ độ, phép tắc!"