CÁCH CƯA ĐỔ BẠN CÙNG PHÒNG - 6 - hết

Cập nhật lúc: 2025-02-09 11:25:53
Lượt xem: 227

Thẩm Sơ Nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, dường như đã nghe lọt tai lời tôi nói.

 

Tôi tiếp tục khích lệ: "Nếu cậu không nói với cậu ấy, cậu sẽ mãi mãi không đoán được suy nghĩ của cậu ấy đâu. Nếu chỉ dựa vào suy đoán của bản thân để hiểu lòng người, kết quả nhận được mãi mãi không phải sự thật!"

 

Thẩm Sơ Nhiên nắm lấy tay tôi, giọng điệu vui vẻ hơn hẳn: "Vậy tôi hẹn cậu ấy ra ngoài, cậu giúp tôi kiểm tra được không?"

 

Đứa trẻ này đúng là có thể dạy được.

 

Dù trong lòng tôi có chút đau khổ.

 

Nhưng nhìn thấy người mình thích vui vẻ như vậy, tôi cũng không nhịn được mà giãn mày ra.

 

Mà nói đi cũng phải nói lại, hẹn người ta đến rạp chiếu phim riêng tư có phải không ổn lắm không?

 

Thẩm Sơ Nhiên lắc đầu: "Đây là chỗ đàng hoàng, cậu ấy không để ý đâu."

 

Cái này thì liên quan gì đến đàng hoàng hay không đàng hoàng?

 

Không thể hẹn người ta đi cà phê hay gì đó sao?

 

Hơn nữa vừa rồi còn nói không cho người ta động vào, sao giờ lại chịu đi rạp chiếu phim riêng với người ta rồi?

 

Dù trong lòng tôi có nhiều thắc mắc.

 

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Thẩm Sơ Nhiên, tôi cũng ngại không hỏi thêm.

 

Cứ thế bị kéo đi ra ngoài.

 

Đợi đến khi các đĩa trái cây được dọn lên đầy đủ, vẫn chưa thấy người mà cậu ấy thầm thương.

 

Tôi xoa tay chuẩn bị kỹ càng để kiểm tra giùm cậu ấy.

 

Kết quả đợi mãi chỉ nhận được câu hỏi của Thẩm Sơ Nhiên: "Cậu có muốn xem phim gì không?"

 

Trời ạ, giờ còn nghĩ đến chuyện xem phim sao?

 

Cậu quên mất việc chính của mình rồi à?

 

Tôi hắng giọng: "Người cậu thích chưa tới à?"

 

Nghe tôi hỏi, Thẩm Sơ Nhiên khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Đến từ lâu rồi mà."

 

Tôi hoang mang.

 

Nhìn trái, nhìn phải.

 

Thậm chí tôi còn cúi xuống nhìn dưới ghế sofa.

 

Tôi ngơ ngác hỏi: "Người đâu?"

 

Vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Sơ Nhiên: "Ở đây nè."

 

Tay tôi bị nhét vào một chiếc điện thoại.

 

Tôi giơ lên, là camera trước.

 

Trên màn hình là gương mặt ngơ ngác của tôi.

 

Thẩm Sơ Nhiên cười nói: "Cậu thấy cậu ấy thế nào?"

 

Tôi đánh giá một cách công bằng: "Đẹp trai, có trách nhiệm, quan trọng nhất là si tình."

 

Tôi đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Thẩm Sơ Nhiên: "Cậu đang đùa tôi à?"

 

Thẩm Sơ Nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn tôi: "Nếu tôi nói là thật, cậu sẽ cắt đứt quan hệ với tôi sao?"

 

Tôi gật đầu: "Sẽ."

 

Thẩm Sơ Nhiên cười khổ: "Tại sao?"

 

Tôi trả lời: "Vì tôi không muốn làm bạn với cậu, tôi muốn làm người yêu cậu."

 

Thẩm Sơ Nhiên ngẩn người nhìn tôi.

 

Một lúc lâu sau, cậu ấy mới bật cười, trong mắt dường như có nước: "Vậy là tôi tỏ tình thành công rồi sao?"

 

Tôi không nói gì, chỉ nhìn cậu ấy thật lâu.

 

Rồi bất ngờ đẩy mạnh, Thẩm Sơ Nhiên bị tôi đè xuống ghế sofa phía sau.

 

Tôi không hài lòng mà sờ lên eo cậu ấy một cái: "Tốn bao nhiêu ngày tôi đi học hỏi cách theo đuổi cậu, sao cậu không nói sớm?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cach-cua-do-ban-cung-phong/6-het.html.]

 

Thẩm Sơ Nhiên bị tôi sờ đến nhột, cậu ấy ngửa cổ lên, tôi thuận tiện để lại vài dấu răng nhỏ trên cái cổ trắng mịn đó.

 

Hoài nek

Thẩm Sơ Nhiên rít lên một tiếng, trong giọng nói mang theo tiếng cười khàn khàn: "Cậu là chó à?"

 

Tôi gật đầu.

 

Cắn nhẹ lên môi cậu ấy một cái.

 

Thẩm Sơ Nhiên vòng tay qua cổ tôi kéo xuống.

 

Hôn nhẹ lên trán tôi.

 

Rồi từ từ hôn xuống, mắt, mũi, xương quai xanh...

 

Buổi tối tôi nhắn tin cho sư phụ.

 

[Cảm ơn sư phụ đã giúp đỡ, con đã ôm được mỹ nhân về rồi!]

 

Đầu bên kia nhập tin nhắn mấy lần.

 

Cuối cùng gửi lại: [Vậy cậu đúng là... không phải con người.]

 

Tôi giải thích: [Cậu ấy không có người yêu, tôi cũng không phá hoại ai.]

 

Đối phương: [Hehe.]

 

Tôi: [...]

 

Cuộc trò chuyện này làm tôi vừa buồn cười vừa bất lực.

 

Quay đầu lại, Thẩm Sơ Nhiên quấn khăn tắm đứng ở cửa.

 

Cậu ấy đang lau tóc bằng khăn, thấy tôi nhìn qua thì bật cười nhẹ.

 

"Đi tắm đi."

 

Ánh mắt tôi tham lam dừng lại trên người Thẩm Sơ Nhiên từ trên xuống dưới.

 

Trước đây chỉ có thể lén nhìn, giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thoải mái rồi.

 

Thẩm Sơ Nhiên ném khăn qua một bên, đi về phía tôi.

 

Cậu ấy đưa tay muốn kéo tôi dậy khỏi ghế sofa.

 

Tôi thuận thế kéo xuống, cậu ấy ngã nhào lên người tôi một cách dễ dàng.

 

Thẩm Sơ Nhiên chống người lên, chiếc khăn tắm cũng bị kéo ra.

 

Chúng tôi hôn nhau một lúc, từ trên sofa rơi xuống đất.

 

Nhưng cả hai chẳng ai để ý.

 

Khi tôi bị hôn đến mơ màng, Thẩm Sơ Nhiên đứng dậy khỏi người tôi.

 

Cậu ấy nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên chân bị thương của tôi: "Đi, lên giường."

 

Ngừng một chút, cậu ấy lại đổi ý: "Trực tiếp vào phòng tắm luôn đi."

 

Dù đã dưỡng thương một thời gian, chân tôi đã hồi phục khá nhiều.

 

Nhưng để phòng ngừa, Thẩm Sơ Nhiên vẫn cẩn thận buộc túi nhựa lên chân tôi.

 

Tôi được cậu ấy nửa ôm nửa kéo đứng dậy khỏi mặt đất.

 

Loạng choạng bước vào phòng tắm.

 

Vừa vào, hơi nước mịt mù, còn có mùi hương nhè nhẹ.

 

Tôi bị đè lên tường, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi.

 

Tôi cười khổ cầu xin: "Mỹ nhân Thẩm, nhẹ nhàng với tôi chút được không?"

 

Thẩm Sơ Nhiên cắn lên tai tôi, cười khẽ.

 

"Yên tâm, tôi nhẹ nhàng lắm."

 

-Hết-

 

Thêm chút rau mùi.

 

Loading...