CÁCH CƯA ĐỔ BẠN CÙNG PHÒNG - 5

Cập nhật lúc: 2025-02-09 11:24:22
Lượt xem: 245

14

 

Mãi đến hai giờ sáng, tôi mới dần cảm thấy buồn ngủ.  

 

Ngủ một lèo đến trưa mười hai giờ hôm sau.  

 

Tôi xoa xoa mái tóc rối bù, ngồi dậy.  

 

Ký ức hỗn loạn đêm qua cũng dần trở nên rõ ràng.  

 

Tôi đột ngột đưa tay che miệng.  

 

Đêm qua, tôi bị Thẩm Sơ Nhiên hôn.  

 

Tôi bị Thẩm Sơ Nhiên trong cơn mơ màng hôn.  

 

Nhưng sao cậu ấy lại hôn tôi?  

 

Chẳng lẽ...  

 

Nghĩ kỹ lại thấy sợ.  

 

Mơ màng tưởng tôi là người yêu nên mới hôn sao?  

 

Thẩm Sơ Nhiên có người yêu rồi?  

 

Không thể sai được.  

 

Nếu không có người yêu, thì ai lại đang ngủ tự dưng hôn người khác?  

 

Sao không mộng du, sao không ngáy,  

 

Mà lại đi hôn tôi?  

 

Rõ ràng là có người yêu rồi còn sống chung,  

 

Đêm qua ngủ mê tưởng tôi là người yêu nên mới hôn!  

 

Tôi vò đầu bứt tóc, cảm giác đầu óc quay cuồng.  

 

Tôi thất tình rồi.  

 

Chưa kịp tỏ tình, đã phải tuyên bố mối tình này kết thúc không kèn không trống.  

 

Tôi vò nát mặt mình,  

 

Muốn ép bản thân chấp nhận sự thật.  

 

Nhưng nỗi chua xót trong lòng lại lan khắp cơ thể.  

 

Tôi chôn vùi mình trong gối, chán nản.  

 

Cho đến khi cửa bị gõ nhẹ một cái.  

 

Thẩm Sơ Nhiên tựa vào khung cửa, quàng một chiếc khăn xanh.  

 

Tâm trạng có vẻ rất tốt, giọng nói cũng vui vẻ.  

 

"Dậy ăn cơm nào."  

 

Tôi kiên cường ngẩng đầu lên:  

"Ừ, tới liền."  

 

Thẩm Sơ Nhiên bước nhanh lại gần.  

 

Đặt tay lên trán tôi:  

"Sao trông cậu mệt mỏi thế, sốt à?"  

 

Trên người cậu ấy còn thoang thoảng mùi cơm, khiến bụng tôi réo lên.  

 

Tôi có chút ngại ngùng, Thẩm Sơ Nhiên mỉm cười:  

"Hóa ra là đói à."  

 

Một bàn đầy ắp sơn hào hải vị.  

 

Thật trùng hợp, toàn là món tôi thích.  

 

Khóe miệng Thẩm Sơ Nhiên không ngừng cong lên, gắp một miếng sườn cho tôi.  

 

"Ăn nhiều vào cho khỏe."  

 

Tôi gắp lên nếm thử một miếng, không có vị gì cả.  

 

Vì trong lòng đang có chuyện.  

 

Chuyện Thẩm Sơ Nhiên có người yêu hay chưa.  

 

Nếu không làm rõ, thì dù đồ ăn ngon thế nào tôi cũng không nuốt nổi.  

 

Tôi giả vờ vô tình nói:  

"Tay nghề cậu giỏi thế, người yêu chắc sướng lắm."  

 

Vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt cậu ấy.  

 

Không ngờ Thẩm Sơ Nhiên đúng lúc nhìn lại, đôi mắt chạm thẳng vào ánh mắt tôi.  

 

Cậu ấy cười nói:  

"Đúng vậy, có người bạn trai như tôi, chắc cậu ấy sướng lắm."  

 

Quả nhiên, nghe giọng điệu là biết đang yêu rồi.  

 

Tôi chẳng còn tí khẩu vị nào nữa.  

 

Ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Sơ Nhiên có chút tức giận:  

"Bao giờ cậu có người yêu thế? Sao không nói với tụi tôi?"  

 

Thẩm Sơ Nhiên mặt vẫn bình thản, nhẹ nhàng nói:  

"Chưa có mà."  

 

Câu này như tảng đá lớn đè xuống n.g.ự.c tôi rơi phịch xuống.  

 

Giọng tôi có chút vui mừng:  

Hoài nek

"Vậy à, vừa rồi cậu nói làm tôi tưởng cậu có người yêu rồi chứ."  

 

Chưa kịp vui mừng được bao lâu, cậu ấy lại ném thêm quả bom:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cach-cua-do-ban-cung-phong/5.html.]

"Nhưng tôi có người mình thích."  

 

Tảng đá vừa rơi xuống lại bò lên, giương nanh múa vuốt chèn ép n.g.ự.c tôi.  

 

Tôi chẳng cười nổi nữa:  

"Thật tốt, là người trong trường mình à?"  

 

Thẩm Sơ Nhiên thản nhiên húp một ngụm canh:  

"Ừ."  

 

Tôi cảm thấy một cơn tức giận bùng lên.  

 

Dù rằng tình cảm cần phải song phương.  

 

Nhưng tôi luôn âm thầm thích cậu ấy, không ngờ lại bị đứa nào đó ngay trước mắt tôi cướp mất.  

 

Tôi giả vờ không để ý:  

"Ồ, cậu giấu kỹ thật, chẳng nhìn ra chút nào."  

 

Rồi nhìn cậu ấy:  

"Người đó biết không?"  

 

Thẩm Sơ Nhiên lắc đầu, biểu cảm có chút u sầu:  

"Tôi chưa tỏ tình với cậu ấy."  

 

Tôi cảm thấy miệng mình đắng ngắt, tôi rất muốn mở miệng.  

 

Thẩm Sơ Nhiên, đừng tỏ tình với người đó nữa, hãy nhìn tôi đi.  

 

Ngay trước mặt cậu có một thằng ngốc thích cậu lâu lắm rồi.  

 

Hãy suy nghĩ về nó đi.  

 

Nhưng cuối cùng, tôi chỉ cười gượng, khuyến khích cậu ấy:  

"Hãy tỏ tình đi, cậu tốt thế này, chẳng ai từ chối được đâu."  

 

"Thật không?"  

 

Thẩm Sơ Nhiên có chút do dự, cậu ấy chăm chú nhìn tôi:  

"Nếu là cậu, cậu có đồng ý không?"  

 

Tôi đang chìm đắm trong nỗi buồn không thể thoát ra, bị câu nói này làm cho bối rối.  

 

Ánh mắt mong chờ của Thẩm Sơ Nhiên càng khiến tôi ghen tị và bất mãn.  

 

Rốt cuộc là ai, mà khiến Thẩm Sơ Nhiên cũng phải bối rối khi tỏ tình thế này.  

 

Cậu ấy là Thẩm Sơ Nhiên cơ mà.  

 

Là người mà tôi mãi mãi không thể có được.  

 

Tôi nhìn cậu ấy, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng gật đầu thật mạnh:  

"Có, đi đi, chẳng ai từ chối được cậu đâu."  

 

15

 

[Lúc gần lúc xa, vừa đẩy vừa kéo, sẽ khiến đàn ông không thể dừng lại.]  

 

Tôi nhìn tin nhắn cao nhân gửi tới, nhíu mày thành hình chữ bát.  

 

Tôi gõ phím như bay:  

[Nếu người ta có người yêu rồi thì sao?]  

 

Bên kia trả lời:  

[Có người yêu rồi à?]  

 

[Vậy tôi khuyên cậu nên rút lui.]  

 

[Chúng ta không làm mấy chuyện vô đạo đức này.]  

 

[Trên đời này có cả đống trai đẹp, không được thì đổi người khác.]  

 

Tôi gãi đầu, nhất thời không biết nên cảm thấy thế nào.  

 

Sự do dự này kéo dài đến khi Thẩm Sơ Nhiên mời tôi đi xem phim.  

 

Tôi nhận lấy vé, mắt tròn xoe:  

"Rạp chiếu phim riêng tư?!"  

 

Thẩm Sơ Nhiên thì không để ý lắm:  

"Chỗ này đang có khuyến mãi, bao phòng chỉ chín đồng chín."  

 

Ồ, đúng là rẻ thật.  

 

Nhưng tôi lại càng do dự hơn.  

 

Tôi lật qua lật lại tấm vé:  

"Cái này cậu không nên mời tôi."  

 

Thẩm Sơ Nhiên đang dọn đồ thì tay khựng lại:  

"Sao cơ?"  

 

Tôi cười nói:  

"Đây là cơ hội tốt mà, cậu nên mời người cậu thích đi, xem phim xong có thể tỏ tình luôn."  

 

Thẩm Sơ Nhiên không nói gì, cúi đầu không nhìn rõ cảm xúc trên mặt:  

"Cậu ấy chắc chắn sẽ không đồng ý."  

 

Tôi tức đến mức không chịu nổi:  

"Cậu phải thử chứ, không thử sao biết cậu ấy chắc chắn sẽ từ chối?"  

 

Lúc này đây, tôi chẳng thèm quan tâm chuyện Thẩm Sơ Nhiên là người tôi thích thầm nữa.  

 

Tôi chỉ không chịu nổi sự nhút nhát của cậu ấy trong chuyện tình cảm.  

 

Tôi khuyên nhủ:  

"Nhỡ cậu ấy cũng thích cậu thì sao? Cậu phải nói ra mới biết được."  

 

Thẩm Sơ Nhiên cúi đầu, biểu cảm có chút không tự nhiên:  

"Nhưng cậu ấy rất kháng cự khi tôi chạm vào."  

 

A, tôi bối rối.

 

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Sơ Nhiên dần trở nên ảm đạm, tôi vội vàng chữa cháy: "Có khi người ta ngại thôi mà?"

 

Loading...