CÁCH CƯA ĐỔ BẠN CÙNG PHÒNG - 4
Cập nhật lúc: 2025-02-09 11:24:11
Lượt xem: 223
11
Tôi đơ người ra.
Nhưng cậu ấy đã đứng ngay trước mặt tôi.
Thẩm Sơ Nhiên đưa tay ra định nắm lấy cánh tay tôi, tôi lúng túng vô cùng.
Vừa vịn ghế sô-pha tự đứng dậy, vừa né tránh tay cậu ấy.
"Không cần đâu, tôi tự làm được mà."
Thẩm Sơ Nhiên nhìn tôi loạng choạng mà nhíu mày lại.
"Tự làm? Lỡ ngã thì sao?"
Tôi thầm nghĩ ngã thì không sao, nhưng nếu bị cậu phát hiện ra tâm tư đen tối của tôi thì toi đời.
"Làm sao mà ngã được, tôi cẩn thận lắm..."
Tôi luống cuống ứng phó cậu ấy, vừa bước được một bước thì một cảm giác tê buốt lan từ lòng bàn chân lên.
Đầu gối tôi mềm nhũn, không tự chủ được mà muốn quỳ xuống đất.
May mà Thẩm Sơ Nhiên nhanh tay lẹ mắt, vòng tay qua eo tôi đỡ lên.
Lần này tôi không dám tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Ngoan ngoãn để Thẩm Sơ Nhiên dẫn vào phòng tắm.
"Ngồi bồn tắm rửa không?"
Nhìn bồn tắm đầy nước trước mắt, tôi nhíu mày rối rắm.
Trời ạ, ngồi bồn tắm chẳng phải càng dễ để Thẩm Sơ Nhiên nhìn thấy phản ứng của tôi sao?
Thẩm Sơ Nhiên thay đồ thoải mái hơn, mặc áo sơ mi và quần short, lúc này đang ngồi xổm buộc túi nilon vào chân bị thương của tôi.
Từ góc độ của tôi, có thể nhìn rõ cổ áo rộng mở của cậu ấy.
Tôi vội quay mặt đi, trong lòng thầm niệm:
"Không được nhìn, không được nhìn."
Thẩm Sơ Nhiên đứng dậy, tay đặt lên cạp quần tôi.
Tôi hoảng hốt vội vàng che lại.
Thẩm Sơ Nhiên chớp mắt:
"Cậu định mặc đồ đi tắm à?"
Tôi suýt nữa nói lắp:
"Tôi... tôi tự cởi."
Suốt quá trình tắm, tôi không dám mở mắt.
Mặc cho bàn tay Thẩm Sơ Nhiên thoải mái lướt khắp người tôi.
Tôi thầm niệm trong lòng:
"Phồn vinh, dân chủ, công bằng, pháp trị..."
Để tránh bị dục vọng lấn át lý trí.
12
Tôi vạn lần không ngờ, căn nhà rộng như vậy mà chỉ có một phòng ngủ chính.
Điều này đồng nghĩa với việc hai chúng tôi phải ngủ chung một phòng.
Hơn nữa chỉ có một cái giường.
Tôi thử dò hỏi:
"Hay là tôi ngủ dưới sàn?"
Thẩm Sơ Nhiên mặt đầy nghi hoặc:
"Đều là con trai cả, sao phải ngủ dưới sàn?"
Tôi bị câu nói này của cậu ấy làm nghẹn họng.
Một lúc lâu không tìm được lý do phản bác.
Ngược lại, ánh mắt Thẩm Sơ Nhiên nhìn tôi lại trở nên suy tư.
"Trừ khi... cậu có ý gì với tôi?"
Ánh mắt Thẩm Sơ Nhiên trở nên thăm dò, tự do lướt trên người tôi.
Như thể muốn nhìn thấu tâm can tôi.
Tôi có tật giật mình, đành phải chuyển chủ đề:
"Tôi thì không sao, chỉ sợ cậu bị bệnh sạch sẽ thôi."
Lần trước lớp trưởng uống thử một ngụm trà sữa của cậu ấy mà chưa xin phép, dù Thẩm Sơ Nhiên không nói gì,
Nhưng khuôn mặt khó chịu của cậu ấy tôi vẫn nhớ như in.
Hơn nữa, người tinh tế như cậu ấy, có bệnh sạch sẽ cũng là chuyện bình thường.
Quan trọng nhất là, lúc giúp tôi tắm, cậu ấy xịt sữa tắm cho tôi ba lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cach-cua-do-ban-cung-phong/4.html.]
Thật đáng sợ.
Nếu cậu ấy không bị bệnh sạch sẽ, thì ma quỷ cũng không tin.
Quả nhiên, Thẩm Sơ Nhiên nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra.
Cậu ấy nói:
"Trước đây cậu ngủ trên giường tôi cũng đâu hỏi tôi có bị bệnh sạch sẽ không."
Chết tiệt, quên mất chuyện đó rồi.
Nhận thức của tôi bắt đầu lung lay.
Xem ra Thẩm Sơ Nhiên chắc không bị bệnh sạch sẽ.
Không thì lần trước chắc đã đá tôi xuống giường rồi.
Thế là, hai chúng tôi nằm một trái một phải trên giường, ở giữa cách nhau 1.5 mét.
Còn đủ chỗ cho thêm một người nữa.
Điện thoại kêu "ting" một tiếng, có tin nhắn WeChat đến.
Tôi mở ra xem, là tin nhắn từ "cao nhân".
Hai câu ngắn gọn mà sâu sắc:
[Đàn ông, không chịu nổi bị trêu ghẹo.]
[Trêu ghẹo đúng mức sẽ kích thích hứng thú của cậu ấy.]
13
Trong lòng tôi, Thẩm Sơ Nhiên như vầng trăng trên trời.
Chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể mạo phạm.
Nhưng, nếu cứ mãi ngắm nhìn từ xa, thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ theo đuổi được "vợ".
Nghĩ đến đây, tôi thầm hạ quyết tâm, len lén dịch sang phải một chút.
Thẩm Sơ Nhiên không có phản ứng gì.
Tôi nhìn đồng hồ, chắc cậu ấy ngủ rồi.
Lúc này tôi trở nên can đảm hơn hẳn.
Lập tức dịch hẳn sang phải một đoạn lớn.
Đến khi tay tôi chạm vào áo ngủ của Thẩm Sơ Nhiên.
Áo ngủ bằng lụa, trơn trượt và mềm mại.
Bây giờ khoảng cách giữa tôi và cậu ấy chỉ còn vài centimet.
Tôi hít sâu một hơi, tay từ từ luồn vào eo cậu ấy.
Sau đó chạm đến làn da mịn màng.
Tôi không dám động đậy.
Tĩnh lặng chờ đợi một phút.
Xác nhận cậu ấy không bị đánh thức, ngón tay tôi tiếp tục di chuyển lên trên.
Tôi biết bây giờ mình trông như một kẻ biến thái.
Nhưng tôi làm vậy để tích lũy kinh nghiệm cho việc quyến rũ... à nhầm, trêu ghẹo Thẩm Sơ Nhiên ngày mai.
Tuyệt đối không phải để lợi dụng!
Nghĩ vậy, tôi thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngón tay bắt đầu táo bạo hơn, vẽ những vòng tròn trên vùng da mềm mại nhất ở eo.
Hoài nek
Nhưng tôi quên mất, người ta ngủ chứ có phải c.h.ế.t đâu.
Thẩm Sơ Nhiên bị làm phiền, khó chịu trở mình, đè bàn tay tôi dưới eo cậu ấy.
Tôi không kịp tránh, đau đến mức "á" lên một tiếng.
Thẩm Sơ Nhiên bị tiếng kêu của tôi đánh thức hoàn toàn.
Cậu ấy mở đôi mắt mơ màng, đối diện với tôi đang nhăn nhó vì đau.
Tôi vội rút tay ra khỏi eo cậu ấy.
Thẩm Sơ Nhiên dường như vẫn còn trong mơ, đôi mắt nhìn tôi nhưng không tập trung.
Nhìn tôi một lúc, cậu ấy đột nhiên cúi đầu xuống.
Hôn mạnh lên môi tôi một cái, rồi ôm tôi vào lòng.
Nhẹ nhàng nói:
"Ngoan, ngủ đi."
Tôi... tôi rối bời.