Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-03-14 18:57:37
Lượt xem: 176

Mạnh Hiền Nhã bất đắc dĩ thở dài.

 

Nàng ta không có hứng thú với việc làm Thái hậu, nhưng Mạnh gia lại vô cùng quan tâm đến chuyện này.

 

"Không cần vội, không cần vội, nhi tử của ngươi còn nhỏ, cứ từ từ mà tính. Hiện tại, điều ngươi cần làm là tặng cho Tần Duệ vài nụ cười, để hắn càng thêm sủng ái ngươi."

Hồng Trần Vô Định

 

Mạnh Hiền Nhã bĩu môi, đảo mắt nhìn ta.

 

"Họ Phương kia, nói rõ ràng nhé, sau này ta làm Thái hậu, ta không quản chuyện gì hết, chỉ muốn hưởng thụ, không được làm phiền ta."

 

Ta thở dài, khẽ nói:

 

"Cho dù ngươi có nuôi nam sủng, ta cũng sẽ giúp ngươi che đậy."

 

Mạnh Hiền Nhã lộ vẻ khao khát.

 

Vì những tháng ngày tươi đẹp sau khi Tần Duệ băng hà, nàng ta mỗi ngày đều cười với hắn vài lần.

 

Tần Duệ mềm nhũn cả xương cốt.

 

Mạnh Hiền Nhã vừa giống phiên bản khỏe mạnh của Nhuyễn Phi, vừa dịu dàng hơn Vu Phượng Kiều, lại không nhút nhát mà phóng khoáng như Nguyệt Chiêu Dung, xuất thân còn cao quý hơn Quách Lệ Phi.

 

Hoàn mỹ.

 

Nàng ta bắt đầu được độc sủng. 

 

Điều kỳ diệu là, Mạnh Hiền Nhã và ta lại có quan hệ vô cùng thân thiết.

 

Một sủng phi và hoàng hậu thân thiết với nhau, chuyện này quả thực hiếm thấy trong thiên hạ.

 

Không còn cách nào khác, ta luôn cảm thấy nàng ta rất giống vị hoa khôi kiếp trước từng cùng ta liên thủ.

 

Từng cái nhăn mày, từng nụ cười, đều khiến lòng người xao động.

 

Kiếp này, Mạnh Hiền Nhã lại một lần nữa liên thủ với ta, ta rất mãn nguyện.

 

Những lúc không có ai, ta ôm eo nàng ta, không nhịn được mà than thở:

 

"Thật thiệt thòi cho ngươi, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu."

 

Mạnh Hiền Nhã cười đến run rẩy cả người.

 

Tần Duệ đắc ý vô cùng.

 

Bất cứ nam nhân nào, khi sủng phi và chính thê của mình hòa thuận, đều cảm thấy tự hào.

 

Hắn tin rằng, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, là vì cả hai đều yêu hắn.

 

Ta và Mạnh Hiền Nhã không định phá vỡ ảo tưởng của hắn.

 

Hắn nghĩ là yêu, thì cứ để hắn nghĩ vậy đi.

 

Vấn đề là, nam nhân này, những ngày yên ổn quá lâu rồi, liền bắt đầu ngứa ngáy.

 

Đột nhiên, hắn lại vô duyên vô cớ sủng ái Từ Thúy Liên.

 

"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp phát hiện hoàng thượng cũng không thực sự muốn sủng ái thần thiếp. Hắn chỉ đang lợi dụng thần thiếp làm công cụ."

 

Từ Thúy Liên tức giận tìm ta.

 

Nàng ta từng bị chính tỷ tỷ của mình đẩy ra làm công cụ một lần, kiếp này không muốn mắc bẫy nữa.

 

"Sao lại nói hoàng thượng đang lợi dụng ngươi?"

 

"Bởi vì nương nương và Mạnh Quý phi không ghen tỵ lẫn nhau, hắn cảm thấy chán, cho nên cố ý muốn hai người đố kỵ với thần thiếp."

 

Ta và Mạnh Hiền Nhã ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ Tần Duệ thực sự đang có ý đó.

 

"Thật nhàm chán."

 

Mạnh Hiền Nhã nhận xét.

 

Ta hoàn toàn đồng ý.

 

Chẳng phải đây là tự tìm phiền phức sao?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cac-nuong-nuong-gap-ta-cho-run/chuong-32.html.]

 

Tần Duệ khiến ta nhớ đến hoàng đế kiếp trước.

 

Khi triều thần bị ta chỉnh đốn đến mức không ai dám cãi lời, hắn lại cảm thấy cô đơn, cảm thấy nếu có ai đó dám đối đầu với hắn, thì mới thú vị.

 

Thế nên, ta phải bí mật liên hệ với một ngự sử, bảo hắn lúc nào cũng đối nghịch với ta.

 

Đôi khi, ta còn phải tự mình mời vị ngự sử đó vào đại lao đi dạo một vòng, sau đó chờ hoàng thượng đến cứu hắn ra.

 

Như vậy, hoàng thượng mới trở thành minh quân dung nạp trung thần.

 

Ngự sử là trung thần bộc trực.

 

Ta là ác quan tàn bạo.

 

Thật lố bịch!

 

Nhưng khi ta c.h.ế.t đi, chính vị ngự sử đó đã thu thập t.h.i t.h.ể ta, cùng hoa khôi năm xưa an táng ta.

 

Ta bắt đầu kiếm cớ làm khó Mạnh Hiền Nhã, nhưng chỉ là chút chuyện vặt vãnh.

 

Tần Duệ lập tức chạy tới hỏi ta:

 

"Hoàng hậu vì sao lại không hài lòng với Mạnh Quý phi?"

 

Ta lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, nhẹ nhàng nói:

 

"Hoàng thượng thương yêu Mạnh Quý phi, thần thiếp có chút chua xót."

 

Tần Duệ vui vẻ ra mặt.

 

Quách Lệ Phi cười nhạo:

 

"Hắn sao lại ngu như vậy nhỉ, chẳng lẽ quên mất, nếu hoàng hậu thật sự muốn ra tay với ai, sẽ tàn nhẫn đến mức nào sao?"

 

Nói xong, nàng ta giơ bàn chân lên:

 

"Ta vĩnh viễn ghi nhớ cái ngày phải đi chân trần trên đường lát đá trong cung, dưới chân lạnh lẽo đến thấu xương!"

 

Ta liền hạ lệnh cho ngự thiện phòng, hầm cho Quách Lệ Phi một chậu chân giò hầm thuốc bổ, bồi bổ cho nàng ta.

 

23

 

Nguyệt Chiêu Dung hạ sinh một công chúa, về sau lại sinh một hoàng tử.

 

Nàng ta được sắc phong làm Nguyệt Phi.

 

Ta rất hài lòng với người do chính mình chọn lựa, sinh con xong, dung nhan nàng ta chẳng những không suy giảm, mà ngược lại càng thêm phần quyến rũ.

 

Quá mức hoàn mỹ.

 

Mạnh Hiền Nhã và Nguyệt Phi đẹp đến mức khiến Tần Duệ cũng chẳng còn hứng thú với tuyển tú nữa.

 

Số lượng đại thần dâng nữ nhi vào cung cũng ít hẳn đi.

 

Kết quả này làm ta vô cùng thỏa mãn.

 

Nguyệt Phi là kẻ nhát gan thật sự, chỉ muốn an phận sống trong hậu cung.

 

Tần Duệ rất hài lòng với hai sủng phi của mình, mỗi người một vẻ, lại đều hiểu chuyện.

 

Còn ta, thỉnh thoảng vào vai một hoàng hậu cao quý, lãnh đạm nhưng cũng biết ghen tuông.

 

Tần Duệ sống sung sướng, hắn chẳng hề hay biết có kẻ muốn lấy mạng hắn.

 

Dư Chiêu Nghi chẳng biết từ lúc nào đã dây dưa với Bảo Quốc Công, chính là phụ thân của Huệ Quý Phi đang bị giam trong lãnh cung.

 

Thật là không biết an phận!

 

Những năm gần đây, ta tỏ ra ôn hòa hơn nhiều.

 

Dường như cũng trở nên lười biếng.

 

Không còn cách nào khác, hậu cung đã được ta chỉnh đốn ngay ngắn, không còn ai hay chuyện gì đáng để ta động thủ.

 

“Kỳ lạ thật, bao nhiêu người c.h.ế.t trong tay hoàng hậu nương nương, vậy mà thần thiếp vẫn cảm thấy người là người tốt.”

 

Đây là lời nhận xét của Lục Doanh Chi dành cho ta.

Loading...