Các Đối Tượng Công Lược Của Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-08 19:13:48
Lượt xem: 3,053
9
Lúc này tôi vô cùng nhớ 122.
Bởi vì Tạ Thám nhìn tôi chằm chằm cả một đêm, tư thế của tôi lại không ngủ được, chỉ có thể bất đắc dĩ để cậu ta nhìn tôi chằm chằm cả một đêm.
Nghĩ cả một đêm, cũng không nghĩ ra Tạ Thám cuối cùng muốn thế nào.
Chỉ đành thử đánh bài tình cảm:
"Sư đệ, tư thế này của tôi mệt quá, hay là sư đệ giúp tôi cởi trói trước đi?"
Tạ Thám nhìn tôi hai giây, sau đó vung tay. Tôi lập tức cảm thấy sức mạnh vẫn luôn trói buộc mình biến mất, không tin nhìn cậu ta một cái, sau đó vội vàng cử động vai, xoa bóp cổ.
Biết sớm cậu ta dễ nói chuyện như vậy thì tôi đã mở lời sớm hơn đỡ chịu khổ oan uổng thế này.
Tôi xoa xoa mắt, cơn buồn ngủ ập đến.
Bất kể Tạ Thám đến đây vì lý do gì, dù sao tôi cũng không phụ cậu ta, cậu ta cũng không có ý định g.i.ế.c tôi.
Nghĩ đến đây, tôi vẫy tay với Tạ Thám: "Sư đệ, tôi đi ngủ bù đây, cậu cứ tự nhiên."
Tôi không quan tâm đến cái bụng đói, ngã luôn vào ổ chăn.
Sau khi ngủ, tôi mơ thấy mình bị một con rắn quấn chặt, quấn đến nỗi tôi không thở nổi, trong mơ muốn lật người cũng khó như lên trời.
Tóm lại, ngủ không ngon, tỉnh dậy lại bị dọa.
Xung quanh đều là tiếng gió rít.
Tôi khó khăn nheo mắt, đợi mắt thích nghi với ánh sáng rồi từ từ mở ra, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở một nơi hoang vu.
Tôi vô thức muốn đứng dậy đi lại, vừa tiến lên, đã bị một bức tường vô hình chặn đường.
Chắc chắn là do sư đệ nhỏ của tôi thiết lập.
Tôi bất lực vỗ vỗ bức tường, đành đứng tại chỗ quan sát xung quanh.
Không có gì đặc biệt, xung quanh đều chẳng có gì, ngay cả một cái cây cũng không có.
Thật kỳ lạ, Tạ Thám tìm ra nơi quỷ quái này bằng cách nào?
Tôi định ngồi xếp bằng, ánh mắt liếc thấy phù văn trên mặt đất.
Trông có vẻ quen quen.
Động tác ngồi xuống dừng lại, tôi xoay người tại chỗ, cẩn thận quan sát phù văn kỳ lạ dưới chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cac-doi-tuong-cong-luoc-cua-toi-hac-hoa-roi/chuong-6.html.]
Nhìn càng lâu, mồ hôi lạnh càng túa ra. Khi hoàn toàn nhớ ra tác dụng của phù văn này, tôi chửi tục một câu.
Ở thế giới tu chân thứ hai, tôi là con gái duy nhất của chưởng môn một tông môn lớn, vì vậy địa vị trong tông môn rất cao, có thể nói là được cưng chiều như trứng.
Thư các hay nơi kho báu gì đó đều có thể tùy ý ra vào.
Phù văn này là một lần dẫn Tạ Thám đến thư các chơi, cậu ta phát hiện ra nội dung trên một quyển sách cổ.
Sách cổ nói rằng, dùng m.á.u của một người vẽ phù văn này để thiết lập trận pháp, có thể tạm thời đưa linh hồn của người đó ra ngoài, hút vào pháp khí được chế tạo chuyên dụng. Chỉ là người thiết lập pháp trận sẽ bị phản phệ, tu vi sẽ mất một nửa.
Trận pháp vô dụng như vậy, chỉ cần xem thôi. Ai ngờ Tạ Thám lại nhớ, còn muốn dùng với tôi.
Cậu ta đúng là điên rồi.
Tôi đang nghĩ đến Tạ Thám thì thấy cậu ta từ xa mặt mày tái nhợt đi về phía tôi, trên tay cầm một chiếc đèn màu xanh nhạt.
Chắc chắn đó là vật chứa để đựng linh hồn của tôi.
Ha ha.
"Tạ Thám, cậu điên rồi sao? Phát động trận pháp này, cậu sẽ mất nửa tu vi, sau này ở giới tu chân sẽ sống thế nào? Cậu muốn c.h.ế.t sao?"
"Sư tỷ, chỉ cần có thể đưa sư tỷ đi, tôi không sợ chết." Tạ Thám cười với tôi, giọng khàn khàn: "Năm đó đại chiến với ma giới, rõ ràng chúng ta đã có thể thắng dễ dàng, thậm chí chúng ta cũng không c.h.ế.t mấy người, thế nhưng tại sao cứ khăng khăng là sư tỷ."
Cậu ta cúi mắt: "Tôi chỉ rời xa sư tỷ một lúc, chỉ một lúc thôi, thế mà lại nhận được tin sư tỷ tử trận. Tôi đã tìm sư tỷ rất lâu rất lâu trong đống người chết, sư tỷ, tôi thậm chí còn không tìm thấy một phần t.h.i t.h.ể nào của sư tỷ. Lúc đó tôi tin chắc rằng sư tỷ không chết, sư tỷ sẽ không chết."
Tạ Thám lại ngẩng đầu, từ từ tiến lại gần tôi, ánh mắt gần như cuồng si và điên loạn: "Sư tỷ, tôi đã tìm sư tỷ sáu trăm năm, cuối cùng cũng tìm lại được sư tỷ rồi. Lần này đến thế giới của sư tỷ, tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Nhưng không sao, chúng ta sẽ sớm có thể ở bên nhau một lần nữa và sẽ không bao giờ xa nhau. Cái tên Lộ An kia, chỉ là sư tỷ nhất thời hồ đồ, A Thám sẽ không trách sư tỷ đâu, đợi về rồi tôi sẽ giúp sư tỷ rửa sạch sẽ."
"Để trên người sư tỷ, chỉ có hơi thở của tôi."
Tôi nghe cậu ta nói mà chán chẳng buồn sống.
Bản edit thuộc quyền sở hữu của Bút - page Anh Ba Chị Út và được đăng tải trên web MonkeyD, vui lòng không reup.
Lại thế nữa, biết thế tôi đã để lại một t.h.i t.h.ể cho cậu ta rồi. Hồi đó đầu óc có vấn đề gì mà lại đi làm cái thể loại BE chứ.
Bản thân muốn để lại cho họ một kỷ niệm, kết quả lại thành công cụ thăng cấp cho tên biến thái.
Tôi đột nhiên nghi ngờ, những đối tượng công lược khác của tôi cũng đều vì không tìm thấy một t.h.i t.h.ể nào của tôi nên mới biến thái sao.
Nhìn Tạ Thám ngày càng tiến gần đến tôi, trong lòng tôi điên cuồng hét lên: "Anh mau quay lại đi!! Phó Ninh, anh mau ra đây ổn định anh ta đi, mạng nhỏ của tôi sắp không giữ được rồi!"
Nhìn Tạ Thám bắt đầu thi triển pháp thuật, chiếc đèn xanh nhỏ kia lơ lửng giữa không trung, phù văn dưới chân tôi bắt đầu phát sáng.
Chết tiệt.
"Phó Ninh, cút ra đây cho tôi!" Tôi nhắm mắt hét lớn.