CÁC CỤ GÁNH CÒNG LƯNG "TRUNG Y THÁNH THỦ" - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-10 20:27:12
Lượt xem: 235
1
Khi đăng ký nguyện vọng thi đại học, tôi đồng ý điều chỉnh từ chuyên ngành công nghệ thông tin hot họt sang chuyên ngành Y học cổ truyền.
Bố tôi lắc đầu: "Hai trăm năm gia phả nhà chúng ta chỉ có một thầy thuốc, không có gia truyền thì khó lắm."
Mẹ tôi lắc đầu: "Y học cổ truyền thì làm gì cho có việc làm? Sau này con định mở quán tẩm quất mát-xa à? Nhìn chị họ Huyên Huyên của con kìa, năm ngoái đỗ vào trường quân đội, còn được phân công việc làm nữa đó!"
Điểm của tôi không đủ cao, tôi không dám hó hé gì.
Thực ra trường là một trường tốt, nằm ở một thành phố lớn, nếu không do điều chỉnh thì tôi cũng chưa chắc mình có vào được không.
Chỉ là học Y học cổ truyền thôi mà, cùng lắm thì tốt nghiệp làm nghề khác cũng được, làm việc trái ngành rất bình thường mà!
Dù sao tôi cũng đã có bằng cấp rồi.
2
Dù sao tôi cũng đỗ được đại học, bố dẫn tôi đến từ đường để bái lạy tổ tiên.
Bố tôi hưng phấn: "Tổ tiên ơi, gia đình ta lại có một sinh viên đại học nữa rồi! Con gái con, Chu Vi Vi đã đỗ vào chuyên ngành Y học cổ truyền của trường Y thành phố X!"
Tôi cúi lạy, ngọn nến trước ban thờ tổ tiên bị gió thổi lung lay.
Bố tôi do dự: "Tổ tiên ơi, chúng con đều không hiểu chuyên ngành y học cổ truyền này, cũng không biết con bé học hành như thế nào!"
Tôi lại cúi lạy, ngọn nến trước ban thờ tổ tiên lung lay mạnh hơn.
Bố tôi kiên quyết: "Tổ tiên ơi, học y học cổ truyền thì học y học cổ truyền! Tệ nhất thì sau này cho nó chuyển chuyên ngành! Chỉ xin các cụ phù hộ cho 4 năm sau con gái con tìm được công việc tốt!"
Lần này tôi không cúi lạy, thấp giọng nói với ông: "Bố, học y phải ít nhất 5 năm—"
Tôi chưa dứt lời, bỗng nhiên gió mạnh nổi lên, cát bay đá chạy, ngọn nến trước ban thờ tổ tiên bị thổi tắt rồi đổ xuống đất.
Tôi cảm thấy trước mắt choáng váng.
Rất nhanh sau đó tôi nghe thấy một giọng nói tức giận của một người đàn ông: "Ta đã chờ 200 năm mới đợi được một hậu duệ học y, vậy mà con lại nói là không học được?!
Tổ tiên ơi, sao người lại nói chuyện trong đầu con vậy?
Cứu tôi với!
3
Dường như linh hồn của tổ tiên đã chui vào trong đầu tôi.
Nhưng nếu tôi kể cho ai việc này, ai cũng sẽ nghĩ tôi bị điên.
Chỉ có chị họ Chu Huyên Huyên an ủi tôi: "Đừng sợ, tổ tiên sẽ không hại em đâu. Em cứ học hỏi từ người, dẫn người đi tham quan thế giới hiện đại phồn hoa là được."
Nói xong, chị ấy có phần buồn bã rời đi.
Tôi hơi bối rối, nhưng vẫn làm theo những gì chị ấy nói.
Thế mà thật sự rất hiệu quả!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cac-cu-ganh-cong-lung-trung-y-thanh-thu/1.html.]
Ông ấy đầy sự tò mò đối với thế giới hoàn toàn mới lạ này, cái gì cũng muốn hỏi này hỏi kia.
Trong trường hợp tôi đồng ý, ông ấy còn có thể kiểm soát cơ thể của tôi, nên đôi khi cũng sẽ "khoác" cơ thể tôi đi dạo phố.
Một hôm đi qua bệnh viện, ông ấy lại hỏi: "Đó có phải là phòng khám của các con thời đại này không? Thầy thuốc có tay nghề như thế nào?"
*(Tổ tiên 200 năm trước nên mình để từ cũ, sau này sẽ đổi dần nha)
Tôi bước vào, đứng trước bảng chỉ dẫn tầng, nơi ghi tên tất cả các khoa.
Nào là khoa nội, khoa ngoại, khoa sản phụ, khoa nhi, chấn thương chỉnh hình, ung bướu. Mỗi khoa lại có những phòng khám khác nhau, nhìn mà hoa cả mắt.
Tổ tiên không hiểu, tổ tiên không dám nói gì.
Tôi giới thiệu với ông ấy: "Khi người hiện đại bị bệnh, trước hết phải tìm đúng khoa để đăng ký. Mỗi bác sĩ ở các khoa khác nhau phụ trách những bộ phận khác nhau, đó gọi là chuyên môn ạ."
Đúng lúc có một y tá đi ngang qua, kể một câu chuyện:
Trước đây có một cảnh sát bị kẻ xấu cắt một vết thương lớn trên mặt trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, vết thương kéo dài gần nửa khuôn mặt.
Trước hết bệnh nhân phải đến cấp cứu để khử trùng vết thương và tiêm phòng uốn ván.
Phần dưới cùng của vết thương làm răng bị lung lay cần phải khám khoa răng miệng, phần giữa vết thương làm tổn thương mũi thì phải khám khoa tai mũi họng, phần trên cùng của vết thương xung quanh mắt thì lại phải đăng ký khoa mắt!
Tổ tiên nghe mà trợn tròn mắt: "Ôi trời, một vết thương mà có nhiều thầy thuốc chẩn bệnh vậy sao? Trước đây ta tự mình chữa trị từ đầu đến chân. Các người chuyên nghiệp quá, quá chuyên nghiệp!"
Y tá đi rồi, tôi lại tiếp tục giới thiệu cho ông ấy.
Tôi nói:
"Trước đây khi các cụ khám bệnh đều nói là 'vọng, văn, vấn, thiết' đúng không ạ?”
*(Bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn")
"Bây giờ tiện lợi lắm, khi bị bệnh chỉ cần chụp X-quang, có thể nhìn thấy xương qua da thịt, những chỗ bệnh lý cũng nhìn rõ mồn một.”
"Khi tìm ra nguyên nhân thì hoặc là uống thuốc hoặc là phẫu thuật, phẫu thuật thì phải mổ bụng, mổ xong còn có thể khâu lại.”
"Người đã thấy d.a.o mổ điện chưa? Chỉ cần giật một cái là cắt được, còn có thể cầm máu!"
Tôi nói xong, ông ấy im lặng một hồi lâu.
"Tổ tiên? Tổ tiên? Người ngủ rồi à?"
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Một lúc lâu sau ông ấy mới nói: "Nghe con nói thật là lợi hại, ta không dám nói gì."
Những điều này đã làm đảo lộn nhận thức của ông ấy.
Nói thật, y học hiện đại thật là tuyệt vời, những điều ông học trước đây đã lạc hậu rồi!
Ông ấy lại nhỏ giọng hỏi tôi: "Vậy các con còn sử dụng những thứ trước kia ta học khi hành nghề không?"
"Có, có ạ!"
Đây là một bệnh viện đa khoa, tôi tìm mãi, cuối cùng cũng tìm thấy phòng khám y học cổ truyền, châm cứu và phong thấp.
Tổ tiên lại im lặng.
"Không có thứ nào cứu mạng sao?!"