CÁ ƯƠN - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-25 08:11:37
Lượt xem: 126
Tôi đúng là mặt dày. Một người có tuổi tâm hồn ngoài ba mươi vẫn cảm thấy như mình đang ở tuổi đôi mươi khi gặp lại bố mẹ.
“Diệu Diệu của bố thật là hiếu thuận.” - Bố xoa đầu tôi, nước mắt lưng tròng, trên môi nở nụ cười.
Tôi nhớ họ nhiều lắm.
Thấy trong mắt bố mẹ không có sự thất vọng và đau đớn, chỉ có tình yêu thương sâu sắc, trong lòng tôi chỉ có niềm hạnh phúc râm ran và cảm giác tội lỗi.
"Con có thể ăn món cánh gà sốt chua cay của mẹ không?" Tôi sụt sịt như một đứa trẻ dẫu biết rằng mình không đủ tư cách để đòi hỏi những điều trái lương tâm như vậy.
Mẹ cười: “Nhà ăn nhất định không ngon bằng mẹ nấu đâu, con đi đi, từ nay về sau mẹ sẽ nấu cho con mỗi ngày.”
Tôi ôm mẹ bằng tay trái và nắm cổ tay bố bằng tay phải. Cả gia đình ba người đã sẵn sàng về nhà.
"Này, hai người phía trước, không muốn nhìn đứa con trai đẹp trai dễ thương của mình sao?"
Mắt tôi sáng lên!
Đó là anh trai tôi. Anh bước nhanh đến và vò tung mái tóc của tôi: "Bé con, sao hôm qua tâm tình không tốt thế?"
Lúc này, anh trai tôi đã tốt nghiệp, đang lên kế hoạch thành lập công ty riêng. Tôi nghe bố mẹ nói rằng thấy tâm trạng tôi không tốt nên anh xin nghỉ để gặp tôi và đưa tôi về nhà.
“Anh ơi!” Tôi nhào lên ôm eo anh, lại không kìm được nước mắt.
Anh tôi sửng sốt, bố mẹ nhẹ mắng anh nên anh xin lỗi tôi.
Tôi cười lớn, đôi mắt đỏ và sưng lên với nụ cười ngộ nghĩnh, trông buồn cười hơn một chút, mây mù trong lòng tôi bị cuốn đi.
Ngày hôm đó, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc đã mất từ lâu. Cả gia đình chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà. Tôi đã có một bữa ăn yên bình, niềm hạnh phúc mà đã rất lâu rồi tôi không còn được tận hưởng!
7
Nhà tôi rất gần trường học. Kể từ hôm đó, ngày nào bố mẹ cũng đến đón tôi. Lâu rồi không gặp Tống Lộ. Một cuộc sống yên bình hiếm có, đơn giản và hạnh phúc.
Hãy để tôi trân trọng nó hơn tất cả, nhìn thấy một thứ rác rưởi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng. Tôi không muốn trả thù, lãng phí thời gian quý báu của tôi với thứ rác rưởi đó, không đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-uon/4.html.]
Tôi bận rộn mỗi ngày., tam gia các môn học đều đặn, học vẽ truyện tranh vào lúc không có tiết, cố gắng hoàn thành trong ngày để về nhà với bố mẹ vào ban đêm. Hai ngày một lần tôi đi giao đồ ăn cho anh tôi.
Lần đầu tiên anh trai thử tay nghề của tôi, biểu hiện như nếm thuốc đ..ộc, nhưng vì nể tôi nên anh vẫn ăn. Sau khi nếm thử, cảm thấy tay nghề của tôi quá tốt, anh tỏ ý không tin. Tôi cười và nói: “Đó là tài năng thiên bẩm của em”.
Thật ra là không phải vậy. Đó là kinh nghiệm bao nhiêu năm xương m.á.u của tôi.
Lúc đầu, tôi thậm chí không phân biệt được cái đâu là cái nồi, đâu là cái chảo. Khi vội vàng, tôi còn nhầm lẫn cả đường và muối. Không biết phải cho bao nhiêu gia vị mới vừa, âm thanh chiên rán giống như một cơn ác mộng. Thật đau khi dầu b.ắ.n dính vào da.
Sau đó tôi đã khóc và nói với Tống Lộ. Tống Lộ đã an ủi tôi, rồi để tôi xem phần hướng dẫn và tiếp tục học. Dần dà, tôi cũng quen, tỉ mẩn nấu món ăn cho bốn người hằng ngày. Ngoại trừ mấy tháng mang thai, tôi gác lại những công việc này.
Bây giờ tôi nghĩ về nó, những gì đang diễn ra trong đầu tôi? Thay vì làm cho nhà Tống Lộ, tôi thà nấu cơm cho bố mẹ và anh trai mỗi ngày.
Mỗi lần nhìn anh tôi ăn hết, không bỏ sót một hạt cơm nào, tôi vui vẻ bật cười bằng tất cả sự chân thành.
Tôi nghĩ đến em gái của Tống Lộ, cô em gái trước khi tôi kết hôn thì ngây thơ và thật thà, nhưng sau khi tôi kết hôn thì lại đạo đức giả và kén chọn.
Giống như báo tên món ăn mỗi ngày vậy. Cô ta không bao giờ hài lòng với những bữa ăn tôi nấu. Có vẻ như cô ta chỉ hài lòng khi biến tôi thành cát bụi.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Thứ sáu này, tôi chuẩn bị về nhà. Cô em chồng lâu ngày không gặp xuất hiện ở cổng trường.
Nếu không có sự xóa đói giảm nghèo của gia đình tôi thì đến nay cô ta vẫn chắc chắn vẫn không thể được mặc quần áo của những nhãn hiệu nổi tiếng.
Thấy cô ta co ro và sợ hãi nhìn xung quanh, tôi không hề có bất kỳ sự xáo trộn nào trong lòng. Cô ta lướt qua đám đông và nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời, từ từ đi về phía tôi. Như một cô gái ngây thơ, đơn thuần.
Ai có thể nghĩ rằng một người như thế này sẽ đẩy tôi xuống lầu, khiến tôi bị sảy thai?
"Chị Diệu Diệu!"
Tôi thấy cô ta đưa tay ra để nắm tay tôi. Tôi nhanh chóng lùi lại. Tôi có sự ám ảnh với bàn tay đó, chính đôi tay đó đã đẩy tôi xuống cầu thang khi tôi không hề chuẩn bị.
"Chị Diệu Diệu?"
Cô ta nhìn tôi nghi ngờ, đôi mắt đầy sự tổn thương, cô ta nóng nảy bực bội những góc quần áo màu trắng, đôi giày thể thao ố vàng và không vừa vặn di chuyển một cách khó khăn.