Cả Triều Văn Võ Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-03-04 09:15:38
Lượt xem: 100
Ba ngày nghỉ này đối với Lâm Mặc mà nói thì trôi qua cực kỳ nhanh, nhưng đối với Hoàng Đế và các đại thần thì lại như một ngày dài bằng một năm!
"Ta thật sự chưa từng ghét nghỉ ngơi như thế này! Trước kia chỉ mong có thêm vài ngày nghỉ, giờ thì không được lên triều đúng là khó chịu thật!" Một vị quan viên sáng sớm đã vui vẻ mặc triều phục, háo hức mong chờ một ngày ăn dưa thú vị nữa.
Phu nhân của ông ta ở bên cạnh: … Ai chẳng biết chàng đi làm gì, thật sự không hiểu bao giờ Lâm phu nhân mới đưa nữ nhi ra ngoài một chút, để chúng ta cũng có cơ hội hóng hớt đây!
Sáng sớm, Tuyên Đức Đế cũng vô cùng hào hứng, nhưng trong sự hưng phấn ấy lại ẩn chứa một tia kích thích khó tả.
"Ngươi nói xem hôm nay nha đầu kia sẽ ăn dưa của ai đây? Trẫm thật sự mong nàng bóc thêm mấy vụ tham quan ô lại nữa, ngươi không biết đâu, nhìn quốc khố đầy ắp, trong lòng trẫm vui sướng biết bao! Từ khi đăng cơ đến giờ, trẫm chưa từng có nhiều tiền như vậy!"
Nhìn từng rương vàng bạc châu báu được chuyển vào quốc khố, Tuyên Đức Đế suýt nữa xúc động đến rơi nước mắt.
Phủ Tề Vương đã bị diệt trừ hoàn toàn, Tề Vương thế tử bị xử tử, những kẻ phạm pháp khác cũng chung số phận, còn những kẻ chưa đến mức tử hình thì bị lưu đày.
Phủ Hộ Quốc tướng quân lại càng không có ai trong sạch.
Ngoài ra còn rất nhiều quan viên có dính líu đến hai nhà này bị lôi ra ánh sáng. Nếu không nhờ Lâm Mặc, Hoàng Đế cũng không ngờ trong triều lại có nhiều người của Tề Vương đến thế.
Ngươi nói xem, người đã c.h.ế.t rồi mà vẫn còn để lại nhiều tay chân như vậy là sao? Là để cho nhi tử của ông ta kế thừa ư? Thiên hạ này đâu phải của ông ta!
Nhưng may mắn thay, mọi chuyện đã an bài xong xuôi, bây giờ trẫm đã là một Hoàng Đế giàu có!
Lý công công nhìn Hoàng Đế đang vui vẻ, trong lòng chua xót không thôi.
Làm Hoàng Đế mà phải đến mức này, đúng là xưa nay chưa từng có ai!
Vừa chỉnh lại long bào cho Hoàng Đế, Lý công công vừa cẩn thận nói: "Hoàng thượng, bây giờ có tiền rồi, hay là ngài đổi bộ trung y bên trong đi? Cái này không biết đã vá bao nhiêu lần rồi. Mặc dù quần lót đã được thay mới, nhưng áo trong thế này cũng quá cũ rồi."
Hoàng Đế liếc nhìn áo trong của mình rồi thản nhiên nói: "Đổi cái gì mà đổi, trẫm thấy vẫn dùng tốt mà. Quần áo mặc mềm mới thoải mái, vẫn còn mặc được."
Lý công công: … Đến mức này mà vẫn keo kiệt như thế, thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Sáng nay, Lâm Mặc hiếm khi không tám chuyện cùng hệ thống. Tuyên Đức Đế liếc nhìn nàng mấy lần, các đại thần cũng vừa bàn quốc sự vừa không nhịn được mà liếc về phía nàng.
Lý đại nhân đứng bên cạnh nàng bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra.
Còn vị Tiểu Lâm đại nhân đang được chú ý kia, lúc này đang buồn ngủ gật gà gật gù như con lật đật, khiến người ta hoài nghi liệu giây tiếp theo nàng có ngã sấp xuống đất hay không.
Thời gian lâm triều đã trôi qua một nửa, nếu hôm nay không có tin tức gì thì đúng là lãng phí!
Tuyên Đức Đế nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó trao đổi ánh mắt với Lý đại nhân.
Lý đại nhân: …
Ai da! Tạo nghiệt mà! Một sử quan như ta mà lại phải đi đánh thức người khác ngay trên triều, sống hơn nửa đời người rồi mà lần đầu tiên làm chuyện này!
Lâm Thượng thư lúc này cũng chẳng buồn quan tâm nữa. Con nhóc này thích làm gì thì làm, ngay cả Hoàng thượng cũng không để ý, vậy ông ấy còn lo làm gì?
Lý đại nhân vươn tay khẽ đẩy Lâm Mặc một cái. Giây tiếp theo, cả đại điện liền vang lên một tiếng "phịch" nặng nề.
Nhìn người đang nằm bò trên mặt đất, mọi người: …
Thái tử và hai vị Hoàng tử đều nhịn cười quay đầu đi chỗ khác. Đây là lần đầu tiên họ gặp một nữ nhân như thế này, có khi gọi là "nữ nhân" cũng không đúng đi?
Tam Hoàng tử ghé sát Thái tử, nhỏ giọng nói: "Đại ca, huynh nói xem nàng làm sao có thể ngủ gục ngay trên triều thế này? Hơn nữa còn là… đứng ngủ?"
Sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy một người có thể đứng ngủ.
Thái tử cũng bó tay, bất lực đáp: "Đệ hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Ta cũng mới thấy lần đầu."
Lâm Mặc sau khi ngã xuống thì ngơ ngác, hệ thống cũng không biết nói gì hơn.
[Ngủ gục ngay trên triều, e rằng ngươi là người đầu tiên rồi đấy.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ca-trieu-van-vo-deu-co-the-nghe-duoc-tieng-long-cua-ta/chuong-12.html.]
Lâm Mặc nghe thấy câu này lập tức trợn tròn mắt. Cái gì! Nàng ngủ quên sao!?
Vừa ngẩng đầu lên, nàng liền phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, bao gồm cả Hoàng Đế đang ngồi trên cao.
Lâm Mặc nuốt một ngụm nước bọt, điên cuồng gọi hệ thống trong lòng:
[Phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng có khi nào c.h.é.m đầu ta không!?]
Ngồi trên ngai vàng, Tuyên Đức Đế suýt chút nữa bị sặc nước miếng.
Không phải chứ, ông ấy tàn bạo đến mức đó sao?!
Ông ấy là một minh quân! Minh quân đấy! Chỉ vì có người ngủ gật mà xử trảm, ông ấy không cần thanh danh nữa à?
"Lâm Mặc, gan ngươi cũng lớn lắm, dám ngủ ngay trên triều?" Tuyên Đức Đế nghiêm giọng nói: "Ngươi biết tội chưa?"
Ông ấy phải dọa cho nha đầu này một trận mới được!
Lâm Mặc quỳ rạp xuống, lập tức dập đầu: "Biết tội! Biết tội! Thần sai rồi! Thần không nên ngủ gật trên triều, cũng không nên ngã xuống khi ngủ!"
Mọi người: … Rốt cuộc ngươi sai vì ngủ, hay sai vì ngã xuống vậy?
Hệ thống nhịn không được nhắc nhở: [Trọng điểm sai rồi! Ngươi chỉ cần nhận lỗi vì ngủ là được, câu sau không cần bổ sung!]
Lâm Mặc: [Nhưng ta không khống chế được mà! Hơn nữa ta cũng không dám đảm bảo lần sau không ngủ tiếp, chỉ có thể cố gắng luyện tập để không ngã xuống thôi!]
"Phụt!"
Tam hoàng tử suýt nữa bật cười, Nhị hoàng tử vội vàng giữ lấy lão đệ: Cười cái gì mà cười! Nhịn đi!
Tuyên Đức Đế cũng bất đắc dĩ, gặp phải người không biết xấu hổ như này, ông ấy thật sự không biết phải làm sao.
"Thôi được rồi, lần đầu phạm lỗi, trẫm không truy cứu. Nhưng về sau không được tái phạm."
Lâm Mặc nhanh chóng gật đầu: "Thần tuyệt đối không tái phạm!"
[Tuyệt đối được không ngã xuống khi đang ngủ. Nhất định phải khổ luyện kỹ năng đứng ngủ!]
Nghe những lời nàng tự nhủ trong lòng, mọi người không nhịn được, liều mạng kiềm chế nụ cười.
Người đứng bên cạnh Lâm Thượng thư dường như cảm thấy tình huống này khá thú vị, liền liếc nhìn ông ấy: Lâm Thượng thư: … Thôi, cứ để cho ta hủy diệt đi!
“Tiểu Lâm đại nhân nhanh đứng dậy đi, mặt đất lạnh lẽo như vậy, thân thể nữ nhi yếu đuối không thể chịu được đâu” Tam hoàng tử cười nói.
Lâm Mặc đứng dậy, nhìn hắn ta với ánh mắt mê hoặc, miệng thì mỉm cười.
Trong lòng Tam hoàng tử bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác không lành.
Quả nhiên, giây phút sau, Lâm Mặc liền thì thầm với hệ thống: [hệ thống, sao ta cảm thấy Tam hoàng tử này giống như một con hổ miệng thì cười nhưng lòng dạ lại hiểm độc, có phải đang muốn tính kế ta không?]
Tam hoàng tử lập tức thu lại nụ cười, trong lòng tức giận thầm mắng: Ngươi mới là hổ miệng thì cười…! Ngươi cả nhà đều là hổ miệng thì cười…!
Lâm Mặc tiếp tục thêm vào: “Dù sao cũng không có gì để lo, ta chỉ là nói ra một chút lời thật lòng thôi!”
Mọi người đều cảm thấy có chút bất ngờ, nhiều người đang đợi hệ thống đưa ra phản hồi, trong đó có cả Tuyên Đức Đế.
Hệ thống: [À, thật ra Tam hoàng tử này chỉ là vẻ ngoài thông minh, có khuôn mặt khôn khéo, nhưng thực tế đầu óc không mấy linh hoạt.]
Tam hoàng tử nghe xong lời này suýt nữa nổ tung, Thái tử và Nhị hoàng tử thấy vậy liền vội vàng giữ hắn ta lại.
Hệ thống không sai chút nào, vì thực sự Tam hoàng tử, mặc dù nhìn rất thông minh, nhưng đầu óc lại không quá linh hoạt.
Hoàng Đế phải dùng tay che mắt lại, thôi, bây giờ tất cả mọi người đều biết nhi tử nhỏ của ông ấy không thông minh lắm rồi.
Các quan viên thì lén lút quan sát sắc mặt của Tam hoàng tử, quả thật, mặt mũi hắn ta đúng là rất khôn khéo, nhưng nhìn kỹ thì lại không quá thông minh.